Archive for the ‘Thơ điên’ Category

Chui Ra Từ Tổ Mối

Thứ Tư, Tháng Sáu 11th, 2014

images (34)

Con gởi tiền về cha mua thêm muối

Để mai này răng tóc hãy còn nguyên

Biển đã hết xác rong rêu nằm duỗi

Nát từng miền sông núi lạc phần thiêng

 

Xin cha hãy gôm xương tro của mẹ

Gởi sang con để mai táng lần hai

Nay còn kịp, đợi thêm là vỡ lẽ

Lịch sử buồn non nước mất nay mai

 

Hồn Âu Lạc bốn ngàn năm tai ách

Phận nô dân việc của đất lẫn trời

Thêm một chữ, thêm một đùm giẻ rách

Tặng cho ta năm tới kiếp bụi đời

 

Bao kẻ điếc nhạc hay thành vô nghĩa

  Bao kẻ mù màu sắc hóa hư không

Ta không điếc, không mù hồn chổng vía

Nhìn quê hương con mắt lật ngược tròng

 

 

Trong vũ trụ còn nơi nào trống chỗ

Chạy thật nhanh đến đấy gởi phận mình

Ai có hỏi sao đến đây đào mộ?

Dạ thưa rằng!… từ tổ mối chui ra.

TG: Lê Hoàng Trúc

Ngày 09/06/2014

 

Ông Lão Trên Dòng Sông Trăng

Thứ Năm, Tháng Năm 1st, 2014

DSC01387.jpggr

Ông già ơi
Tôi muốn ngả trên vai ông đọc vài câu thơ mộc mạc
Không rượu bia, không trà, không hương nhạc
Rồi tôi chết trên tay người sinh trước
Để biết rằng, mình có kẻ thương chôn

Ông già ơi
Con đò trên sông hôm
Nào sống mãi với bờ cao trăng nước
Lời của ông như rượu chum bạc thước
Cảm kích nhiều tôi giữ đó làm vui…

Cái thói của đời, tôi thích lôi thôi
Văn chạy rớt, ý lùi dăm bảy bước
Mạng trần ai thoát ra từ xác vượn
Rã thịt rồi cũng bốc vị tanh hôi

Vui đời này thuyền nước sóng đôi
Thế là đủ, hỡi người chưa biết mặt!
Có xá gì đâu một hồn cỏ thấp
Hãy ôm về đắp giấc hạc riêng ông.

TG: Lê HOàng TRúc
23/04/2014

Trốn Ma

Thứ Năm, Tháng Tư 24th, 2014

images (34)

Là cô bé ngây ngô bên đống lụa

Cứ say xưa chọn màu vãi cho mình

Mà vẫn biết cái ngày về cát bụi

Phủ lên người màu trắng lợp,  ai đắp cho ta?

 

 

tôi chết rồi, mai phải làm ma

Nhưng sẽ hứa đừng là con ma dữ

Để chùa chiền không thay nhau tống khứ

Cho mọi người lòng bớt hoảng sợ ma

 

 

Thế bây giờ quê hương lắm bóng ma?…

Sao mọi người cứ hè nhau chạy trốn

Mẹ tìm cách, cha cho con vốn

Sang nước ngoài du học tránh thành ma

 

Loa – loa – loa – làng nước, làng nhà!

Đống rác thối cao trào khó dọn

Trái đất vo tròn. nhìn đàn cừu vây khốn …

Nhớ lại rồi, Nước mẹ chẳng tròn vo.

TG: Lê HOÀng TRúc

NGày 24/04/2014

Phải Chăng TA Đã Là Ma

Thứ Hai, Tháng Tư 21st, 2014

IMG_0779a

Đốt hương lên cúng đống tình thơ

Quỷ trước ma sau xếp bóng chờ

Trăng hạ cuối tuần, trăng lõa thể

Rượu nào khơi dục đỗ duyên tơ

 

Thỏ ngọc ơi, hỡi thỏ ngọc ơi!

Cái hiền mi có khó nên lời

Cái khôn lại lớn hơn đá cội

Lỡ dại ta mời, nhớ ghé chơi!

 

Đây tấm thân ngà thưa vóc lụa

Hoa nào sách kịp dáng kiêu sa

Lưng ong đọng nước da nhuộm tuyết

Nào hưởng lạc phần chung với ta!

 

Qua hết đêm nay trăng sẽ chết

Ai người tiên đoán để đời hay

Nên ta cứ thế gieo tàn lửa

Cho khói lan tràn ân ái say

 

Ta cũng là ma giữa thế gian

Nửa đời run rẩy cảnh cơ hàn

Vì đâu ta chết thành ma thế…

Ta của đời này, hay của ma???

 

TG: Lê HOÀng TRúc

Ngày 21/04/2014

Lời Kinh Trưa

Thứ Tư, Tháng Tư 2nd, 2014

 

28206_124351864257536_121493367876719_255204_8008207_n

Cơm cá trưa chiều tôi đã ngán

Vị đời ngọt mặn đọng thâm môi

Nhìn sâu cắn lá không thương tiếc

Đắng ruột kẻ trồng , xót mắt tôi.

 

Thiên hạ vô tường – thiên hạ lớn

Lệ lòng nhỏ giọt – lệ mồ côi

Hồn ta mở mắt, đời ta khổ

Thấy cảnh lầm than non nước ôi!

 

Chỉ biết tựa mình bên cánh gió

Mơ lời ru mẹ phận trăm năm

Võng con nhảy nhún đau lòng mẹ

Khúc hát ân tình bỏ oán căm…

 

Ta như chiếc bóng leo thềm rộng

Quên mất ngỏ về, lạc lối ra

Con  bé nhà ai đang khóc đói?

Ngục tù vây chặt nhốt hồn ta.

 

Ngày 02/04/2014

TG: lê HOÀng Trúc

lửng thửng đời viết thơ bỏ túi

Đêm hết dầu, làm củi đốt chơi

Thiếu thời cơm hụt, áo tơi

Sách người thiên hạ đánh rơi, tôi thèm

 

Kiếp thạch sùng đêm đêm cắn chữ

Nửa cuộc đời trí ứ cục ngu

Trắng tay làm kẻ lù khù

Thiên hạ – ai trách đứa ngu làm gì.

Nước Tôi Thổ Phỉ Làm Vua

Thứ Tư, Tháng Tư 2nd, 2014

images (35)

Đêm mơ nằm dưới mồ sâu

Xác còn nguyên thủy, rốn nhau nối liền

Cỏ trên bạc rễ cuộn phiền

Mối trùng kết lũ thay phiên đục nhà

 

Nước tôi sáng dãi sơn hà

Lừng danh bốn hướng,  xưa là LẠc Âu

Đổi dời bao cuộc bể dâu

Lời qua biển rộng lao đao phận người

 

Thương cha quên hẳng nụ cười

Thương em còn nhỏ miệng lười kêu la

Ta về ghép bóng làm ma

Nghe bầy trẻ rủ đổi da thay hồn

 

Núi sông trơ mặt sống còn

Chiếc  răng cổ lậu cắm tròn miệng dân

Đường làng chó chạy giẫm chân

Chuột dơi thừa thế chia phần… khiếp, kinh!

 

Gió sương nay phải hiện hình

Để xem dâu bể chuyển mình làm sao?

Nước Nam đồng lập tự hào

Người Nam dũng trí, lẽ nào ngồi yên!!!

*Chỉ còn đêm và tôi 30/ 3/2014

Đất Trời Luận Thế Tạc Nhân

Thứ Sáu, Tháng Ba 21st, 2014

DSC00602k

NewYork 2013

Đắm mình danh lợi quên đi nghĩa

Bỏ thuở hàn vi cơm áo vay

Canh bạc cuộc đời muôn lách léo

Chiều tàn bóng hạc chẳng còn ai

 

Nhìn Người, ta lại buông câu hát

Mạt định hôn nay đã rõ ràng

Đâu nó bạc lòng ,kia chánh khí

Hồn nga lắng dụi dưới trăng vàng

 

 

Ta mời! Người hãy nhìn quá khứ!…

Lịch sử xưa nay luôn đổi dời

Không học cái hay là sẽ dốt

Không trừ cái ác, họa vây đời

 

Khi còn ngậm sữa răng chưa mọc

Mẹ dạy tém cơm lúc biết nhai

Mượn gió – trăng mây dựng cảnh mới

Ngồi nhìn trời đất, biết hờn ai.

 

 

Điệu Ru Mùa Thu

Thứ Ba, Tháng Ba 11th, 2014

DSC00294k

Một nửa vầng trăng, một bóng thu

Mộng đời lặng lẽ đêm hoang vu

Vây trong khôn kín màu nhung nhớ

Quanh quẩn hồn mê choáng ngợp – tù

 

 

Ta đã nên hình bằng nước mắt

Gieo tình lên đá buổi hoang sơ

Tim người vô cảm rêu rong bám

Kẻ ấy hồn nhiên- ta vật vờ

 

Dư âm Hương chín mùa thu trước

Theo khói bay về đọng gió sương

Ướp nhẹ vết hằn trên lá biếc

Bình yên một sáng khoảng vô thường

 

Tiếp bước ngày dài người hóa cổ

Ta ngồi nhẫm lại gói riêng tư

Tình yêu dần nát thành cơm bụi

Bỗng chốc thu về cảnh lá dư

 

Ta thành vật cản bên dòng chảy

Lã lướt điệu buồn hồn dựa mây

Người cổ hôm qua … tan với bóng

Phủ bụi tàn thu…lất phất bay

 

Cái chiều năm trước không còn nữa

Xin thả nhọc nhằn trên cát non

Tóc rớt vương dài theo nắng thắp

Lệ tình xuôi ngược đẫm nơi hồn.

—————–

Giấc Mơ Việt Nam

Thứ Năm, Tháng Một 16th, 2014

Nghe trong gió vạn người cao giọng hát

Việt nam ơi!  Dòng giống máu Lạc Hồng

Mấy ngàn năm hiên ngang thành quách vững

Từng dòng người lũ lượt xiết tay nhau


Những lối mòn hoa nở, hương bay cao

Đôi trai gái tung hô Quyền Dân Chủ

Tự Do Muôn Năm – cười trong giấc ngủ

Tiếng cha già bẽ xích, tháo xiềng gông


Giấc mơ Việt Nam cháy bỏng đêm đông

Hồn đất mẹ trở mình cây rớm mủ

“Các con ta ơi! Hãy về hòa xương máu!

Quê hương mình đã sạch “nhọt tham ô”


Cửa tự do mở rộng …. Sợ chi mô?…

Không ai cướp nhân quyền trên tay bạn

Luật pháp công minh, tình người trang trải

Khúc khích ta cười… Và biết giấc mơ thôi


Giấc mơ Việt Nam cuộn giữa lòng tôi!

Thơ lẫn nhạc cứ nghiêng hồn thả bút

Giai điệu chang hòa, nhịp nhàng… bay vút

Lãng mạn, đa tình luân chuyển nắng mưa


Những thị thành còn đó! Rất quen xưa,

Từng khuông mặt yên bình khi xuống phố

Khúc hát nhân quyền loan tầng kinh phổ

Giấc mơ vàng sẽ đến rất nhanh thôi!!!.

Ngày 15/1/2014 xuân Giáp Ngọ

Vì Đâu

Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 29th, 2013

HAi Vợ Chồng NHẠc sĩ Tô Huyền Văn trong đêm giáng sinh tại nhà HOÀng TRúc

Ồng đã tặng  cho đời một một ca khúc bất hữu luôn đi và lòng người mỗi khi lời ca cất lên

bài hát đã được tác giả viết trong một đêm nhớ quê hương vào năm 1975 ( Quê Hương Bỏ lại )

Thơ lê HOÀng Trúc

Ngàn ánh sao trời chẳng của ai

Thôi thì ta ngắm để ta say

Muôn xưa gió thổi làm sao biết?

Để lại xuân này rời áng mây


Thả chút hương đời lên sỏi đá

Mơ mình chậm lớn tóc thêu hoa

Gót  men cỏ dại đùa ong bướm

Đợi dáng mẹ về trên phố đông.


Trôi dài một giấc  trong rừng cấm

Hơn nửa linh hồn ta đánh rơi

Cố thoát bức tường đen bạo lực

Xơ xác thịt xương đến rã rời.


Giờ đây tóc mượt đời tươi mát

TA ước gia đình được đoàn viên

Khó bắt cầu dài qua biển rộng

Vì đâu thiên hạ nặng ưu phiền???

Dị BẢn Của TA ơi

Thứ Ba, Tháng Mười Một 19th, 2013

Đêm, ngẫn ngơ hồn cảnh rất đông

Giọt mưa rơi nhẹ ướt mênh mông

Lấp dần dĩ vãn như gương vỡ…

Từng mảnh rời xa tan nát lòng


Đã mấy năm rồi chẳng thấy nhau

Lệ tình HOANG TƯỞNG nối đuôi sầu

Chảy lem áo lụa nhòe trăng gối

Vắng ngỏ đời cô… lòng buốt đau


Ta muốn gởi anh ngàn tuyệt tác

Viết rồi lại đốt KHÓ thành thơ

Khói bay theo gió buồn vô tận

Dệt áng mây khuya nổi lững lờ


Ta cười đơn điệu, đời vô nghĩa

Có sá gì đâu kiếp tái sinh

Ai khóc giọng trào ray rức quá?

Thì ra dị bản  – ả say tình!

Gió – Rượu Mùa Thu

Thứ Sáu, Tháng Mười Một 1st, 2013



Ôm cái bóng ta say cùng men đắng

Uống thời gian nghe máu chảy lem đời

Kìa ! ai đến, giống người về ru mộng

Ngã theo chiều gió thổi ái tình mê


Hồn vỡ trên trăng loan rỉ lời thề…

Hai xác ướp nhập chung thành một

Chúng quấn nhau , đất trời hoảng hốt

Tiếng cọ tình ghê rợn nhiễu hoang vu


Bỡi rượu mùa thu, bỡi gió mùa thu

Khiếng nhân thế mệt nhòa trong ân ái

Buổi khai tình trái tràm nguyên con gái

Hoa diễm kiều dâng kẻ lạ làm vui


Đời không say, rượu biết để làm chi?

Tình chưa ngấm, bỏ quên mùi xác thịt

Từng đôi ma men dắt nhau về mộ kín

Cuộc đời này… đâu trở lại –  bảo cùng say !!!!!!!!!!!!

Nó VÀ Tôi

Thứ Ba, Tháng Mười 22nd, 2013

Tôi

Nó! với muôn ngàn sắc áo…

Mắt môi cười rạng rỡ mặt trời soi

Nó nhảy nhót, ba hoa từng phố chợ

Mánh mung đời kiếm chát để vươn lên


Tôi! Đi về lặng lẽ trong màn đêm

Thương Nó quá… xác thân đầy sương gió

Trăng nửa khuya vẫn thường qua ngỏ

Tôi mơ màng…. biết nó có nhìn trăng!?

Nó quẳng mảnh hồn cho gió trôi phăng

Làm con rối bôn ba tìm cơm áo

Giúp người thân bạn bè đôi bát gạo

Lất phất thân gày, tần tảo nuôi cha.


Còn tôi!” nhìn Nó”. Lệ dòng sa

Mơ một lúc, Nó biết mình còn sống

Biết tình yêu muôn chiều xao động

Biết Linh hồn đang thấp thỏm kề bên


Tôi và NÓ  chạy quên cả tên

Ngày là Nó – đêm  là tôi hiện tại

Hai đứa tôi  một linh hồn đang cháy

Giữa cuộc đời đi lại nắng mưa chung.

Rửa Hồn

Thứ Hai, Tháng Tư 15th, 2013

Đêm hoang vắng – trời trong  – thu gió lạnh

Với vô thường, ta hạt bụi âm dương

Hai mặt linh hồn tơi tả đoạn trường

Hương trầm khói nhà ai xuyên kẻ lá

Cởi xác thân thả vào biển cả…

Cho sóng leo trèo rửa sạch mùi nhơ

Kiếm cái ăn, cái mặc.. Đến bao giờ?

Đời vuông tròn – lúc đầy  lúc thiếu

Đếm đầu ngón tay – xuống lên cường điệu

Rối rắm chữ tình – đoạn ngọt đoạn cay

Nâng lên, cân đếm cho đầy

Đốt cuồng trí não tương lai xa mờ

Đêm hoang vắng – đời… trăng thơ bỏ trống,

Tình buông lơi mất hút dấu chim bay

Mõi nhừ khúc thịt chân tay

Nửa mình nằm đói…

Nửa ai… đi tìm!!!?

Dưới Trời

Thứ Ba, Tháng Tư 9th, 2013

Tay vịn lá nghe lòng rơm rớm lệ

Đời phù du lấp lửng đỉnh xuân phai

Mây vạn biến gió cao trời trãi rộng

Ngày qua ngày nặng nhọc lọt kẻ tay


Thế sự nhân tình mưa nắng đổi thay

Trăng trên ấy bệnh, người đời quên lãng

Cổ tích xưa kia mười ông sao sáng

Trẻ con bây giờ mỗi đứa một máy game


Nhớ lại xa xưa miệng cứ chép thèm

Nhưng lại sợ gai bức tường cổ lậu

Chính ta cũng tìm nơi ẩn nấu

Méo mó bàn chân chạy loạn vô thời


Nấp dưới bóng tùng mát thịt trong hơi

Từng phút nhớ những ai trời quê mẹ

Cuối lạy đất thiêng ngàn năm tròn vẽ…

Lúa gạo được mùa no ấm vạn dân ta.

Thơ Rơi

Thứ Hai, Tháng Ba 25th, 2013

HT thích nội trợ

David đi chợ cá

Viết xuống đi!
Anh sẽ hiểu!…
Tình không say, ta chẳng nhớ đến nhau
Chưa phải thu, bao lá chưa sầu…
miên man chảy thời gian vô định hướng
Anh về đâu?
Dấu chân còn vướng?….
để em tìm nhăt lại vết thu xưa


———–

Có một ngày, anh em mình gặp nhau!…
Những nỗi niềm đong đầy trong đôi mắt
đường trần qua mau,tình người vô tận
Thấy em cười … chắc anh hiểu ý … Mùa ru

—————–

Mai nào dám hẹn đường tơ…
Bởi xuân không ở lại chờ hoa xưa
Thời gian như bóng thoi đưa
Hình như thượng đế chưa vừa cuộc vui?

—————–

KHÔNG… KHÔNG, EM CHẲNG BỰC MÌNH
CÂU THƠ ẨN Ý CHỨA TÌNH GẦN XA..
LỠ MAI CÓ Ở GẦN NHÀ
EM SANG NGỦ TRỌ, CHẾT GIÀ VƯỜN ANH

Cát Trôi

Thứ Bảy, Tháng Ba 16th, 2013

Hai cha con nhà cọp

Ta đập mi! một nỗi buồn vô cớ…

Lẻn vào hồn như thác vỡ bờ cao

Không hơi men, mà thân xác cồn cào

Không nhung nhớ, mà lối về lạc bước

Trông bộn trẻ bên đường cá cược

Bổng trách đời, ta biết lớn làm chi?

Cái thói u mê, cái nết lầm lì,

Đôi khi cũng lấp đi buồn chán

Hai con mắt không thấy gì trên trán

Đỡ lo nhiều những lằn xoáy thời gian

Ngồi xuống đây, cùng đám trẻ lang thang

Ôi! giống hệt “Cái Bang thời tiền sử”

Đất với tay ngoằn  ngoèo  con chữ

Viết một hồi – đọc lại… mỗi tên “anh”.

Vượt Ngục

Thứ Ba, Tháng Ba 12th, 2013

Muộn quá rồi! Nghẹn ngào tiếng nấc…

Giận đời – giận hết… Giận ta luôn!…

Giận anh – trong men sầu đun nóng

Giọt lệ trào – không ngăn nỗi khóe mi


Vòng xoáy tình yêu có phép lạ gì?

Mà em anh cứ mơ hồ ngu dại

Đau- đau, buổi xế chiều vương vãi

Cơm áo đầy, đôi ta lại hóa điên


Ôi! Ta ghét trái tim ưu phiền,

Cọt sợi nhớ riết thân bầm tím

Giấc ban trưa chập chờn cơn lạnh

Lén gọi tên người, hổ thẹn chi?

Đi hết!

Loài người – đi hết đi!…

Đồng hồ điểm, trời chiều ngã bóng

Anh ở đâu?

Cho em đợi ngóng!

Gọi làm gì?

Điện thoại không buồn reo…


Linh hồn treo đỉnh gió gieo neo

Thân xác buốt, có về làm chi nữa

Giọt máu tươm rơi… bùng ngọn lửa

Vết thương tình cháy mãi khôn nguôi.

Suối Chảy

Thứ Hai, Tháng Ba 4th, 2013

Đôi khi ta muốn viết !

Mà viết gì đây?

Không bạn – không tình- mộng điêu linh

Nên câu chữ cũng nghèo thưa mặt giấy

Trái tim ngoan nằm yên chìm thúc đẩy

Sợ ta buồn, nhịp đập nhọc nhằn đau

Ôi! Ta ghét thế – đời cứ phải chen nhau

Tiền danh vọng, có là chi đâu nhĩ?

Gục mặt xuống rượu cô hồn nốc kỹ

Mặt trời lên lững thững dáng âm dương

Môi thịt – mày cong,  kìa nó! Trong gương

Nhìn thật rõ! Cũng mày cong – môi thịt

ừ! Cục chán treo đầy con mắt hít

Sáng trưa chiều, ba bữa long vòng quay

Bước ra vườn cũng nắng  với cỏ cây

Chân vô tình dẫm mạnh lên mình lá

Vỡ tan… Xác vàng… Tiếng rĩ rã

Ta giật mình viết vội bức thư yêu.

Sao anh biết

Chủ Nhật, Tháng Một 20th, 2013

Sao anh biết nỗi lòng em khốn đón?
Cuộc đời này đâu chỉ có yêu thương
Chén cơm ngon, đôi lúc phải xẻ nhường
Con hẻm cụt cúi mình vì chân lý


Ta chia tay chẳng phải tiền – địa vị
Mà biển đời chằng chịt đặt tâm ma
Gió thượng nguồn lùa khóc dưới chân ta
Hồn con trẻ rên la thời tân cách


Thôi anh ơi! Hãy vui vì chức trách …
Là phận con, phận chồng lẫn phận cha
Thời thế cuồng, thân gái dẫm xông pha
Thuyền trong bão biết tìm đâu bến đỗ?


Phận mồ côi chạy trong luồng cám dỗ
Rãnh trắng – đen, đời nhầm lẫn là thường
Em có về lội qua lối tơ vương!
Nghe tim thắt quặn lên từng sớ thịt


Ngàn lời yêu chất chồng hồn câm nín
Có bao giờ anh hiểu thấu em không?
Vì gia đình vì dân tộc ngóng trông
Sâu đôi mắt nỗi đau đời em chịu


Anh hãy nghe tiếng chim chuyền líu ríu!
Giọt lệ còn … Rơi đọng mặn môi xuân.

Vẫn Còn

Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 30th, 2012

Thức giấc .Bỏ lại ngày hôm qua

Nghe hơi thở từ con tim hối hả

Chạm lòng bàn tay … tê thật sâu… vết thương tình buốt giá

Sợi tóc gày … mệt lã… nhọc nhằn rơi

Trọn cuộc đời ôm nỗi nhớ chơi vơi

Mưa hết. Nắng…

Tiếng yêu hờn… liệm tắt

Còn trong gương khối hình hài rất thật

Nhìn linh hồn im lặng, dẫn máu về tim.

Bên kia trời

Thứ Sáu, Tháng Mười Hai 21st, 2012

Quán bụi – thời gian

Ta hát lên cho hết kiếp làm người

Say hương hoa trái tim luôn mĩm cười

Chở yêu thương gieo vào lòng nhân loại

Viết tên mình lên trên cánh hoa tươi


Người thân ơi! Bạn bè của tôi ơi!

Bốn mùa trôi miệt mài qưên dừng lại

Khép nhẹ mi nhớ thầm miền đất ấy

Nghiêng nỗi buồn tay chạm mảnh trăng rơi


Có còn ai biết tôi người con Việt?

Gạo làng dưng thấm mặn đổi màu da

Mòn xương chân, trí não thành bất diệt

Đợi một chiều góa bụi kết thây ma


Vu vơ hát … ta còn vu vơ hát…

Hơi thở nào bay vút tận chân mây

Trút hạt mưa tắm vào lòng đất mẹ

Cuối lạy đời!

Quán trọ chốn ta say.


Muộn trong tim tuổi hồn nhiên ập tới….

Nụ hôn đầu đeo mộng nửa đời trôi

Hồn leo sóng vỗ về bờ ruột thịt

Bên kia trời một người nhớ tên tôi.

GởI ĐÀ NẵNG

Thứ Sáu, Tháng Mười Hai 14th, 2012

Vườn chuối  xứ người ,hồn năm xưa

Quê hương tôi thành phố ĐÀ Nẵng

Dòng sông Hàn sóng nước trong xanh

Người dân quê tấm lòng chân thật

Chia hạt gạo mùa đổi tiếng cười vang


Núi Ngũ Hành kiêu sa trước gió

Mưa nắng bốn mùa cá nhảy, cò bay

Cánh diều hôm qua thôi đành bỏ lại

Phiêu lãng cuộc đời theo bóng trăng mây


Đà Nẵng thân yêu nặng tình đất mẹ

Thấm màu da vàng giọt máu cha ông

Bạn bè ngày xưa; đứa còn, đứa mất

Xuân đợi muôn hoa…. Réo rắc nơi lòng


Chiều hôm qua tôi gặp đàn cò trắng!

Chúng lạc bày nên chẳng biết về đâu?

ở ruộng người , hôi râu, con nước lạ…

nhớ mẹ cha, mặt mũi nó u sầu

vì sao thế?

Các con chiên chạy loạn

Hẳn có gì uẩn khúc dưới dòng quê

Lòng xót thương đứng nhìn cùng giọt máu

Loãng vào mưa mù mịt cả lối về


Trong vũ trụ biết bao điều lầm lỗi

Con người nào không vướng một lần sai?

Còn anh em – còn nhà, còn dân tộc…

Đi hết rồi! sông núi bỏ cho ai?


Vẽ lên giấy tôi mơ điều đơn giản!

Một ngôi nhà vạn khuông mặt yêu thương

Nắm tay nhau dòng người về phố rộng

Trời Việt Nam mây trắng trãi bình thường.


Giấc mơ chiều tôi lại gởi vào thơ.

Bình Dân- Yên Quốc

Thứ Năm, Tháng Mười Hai 6th, 2012

Mọi người một dân tộc

Dạy con từ thuở còn thơ

Thật tội nghiệp trông linh hồn tượng đá

Đứng chết trơ nước mắt vẫn tuôn dòng

Nhìn non nước thúi dần trong bụi bặm

Và thương dân lầm lũi dưới quyền uy


Vũ trụ bao la… Con người đừng sợ!

“xã hội mơ hồ” sửa đổi … chỉnh trương!

Nối vòng tay rộng quạt làn gió mới

Đất nước, con người, là của chúng ta.


Không ai được đem quyền uy đè ép

Luật công minh tuyên khởi trước nhân dân

Bình dân ý, đi đầu làm nền tản

Quốc từ dân. Dân Quốc trị nghiêm minh


Công nghiệp hóa, du lịch thời mở rộng

Giáo dục nâng cao, thủy bộ khai thông

Thiên tai đề cập muôn dân hưởng ứng

Xuân tiếp vạn xuân cội đá thắm hồng.


Công khai thể lệ trưng cầu dân ý

Trường học,chợ, bệnh viện, đường, chỉnh đón phát huy

Mở rộng thông tin  từ làng xã đến vùng cao, vùng khó

Hỗ trợ đồng bào sáng tạo kế sanh nhai


Thể lệ thuế hiện hành rõ nét

Tự do tín ngưỡng tôn giáo trong dân

Giảm xóa, khoan hồng tội đồ hối cải

Không phân biệt quốc tịch hay màu da


Triệt để tham nhũng ngăn chặn tệ nạn xã hội

Dìu dắt con em hướng tới văn minh

Đề cao cảnh giác – ngoại ban nhòm ngó

Quốc phòng vững mạnh cổ vũ dân quân



Hóa thù thành bạn liên giao ngoại quốc

Vật giá thị trường ổn định lòng dân

Trong gian khó chúng ta đừng lùi bước

Sức vạn người sỏi đá cũng thành cơm.


Không có dân hẳng không có nước

Nước từ dân mực thước triển khai

Hoan hô người giỏi, động viên người yếu

Tay nối vòng tay đất nước đẹp giàu.

Qua vùng gió sống

Thứ Sáu, Tháng Mười Một 23rd, 2012

“Này cô bé! Em là ai?

Anh dắt em qua vùng gió sống!”

Này anh trai! Anh có biết?

ở nơi nào? Sỏi đá đơm bông


“Nhiều… Rất nhiều đó!… Em  biết không!

Mẹ trăm năm tóc còn đen lánh

Đôi môi anh ngậm túi hương tình

Con tim ngoan ru đời da diết

Yêu một người con gái… Là em!


Mừng! em đến đôi bờ sông đầy cỏ

chiếc đuôi cong ve vẫy lão trâu già

Bác nông phu nhẹ nhàng từng nhịp máy

Quê hương nào?… Đâu phải quê hương ta.


nắm tay em đi giữa dòng người  mới

Mắt nhìn nhau thắm sắc cuộc đời.

Tóc em xưa xoay chiều gió lộng

Em bây giờ! Của em, của anh.”

Thượng đế xa

Thứ Năm, Tháng Mười Một 22nd, 2012

Cái mà mọi người mong đợi và cũng là quyền lợi  được có trong mỗi  con người” Tự Do”

Ta lớn lên thịt da gom từ bụi

Em lớn lên trong bão tố mưu sinh

Anh lớn lên trong tham tàn bè lũ

Mẹ già đi trông nước mắt con mình

Gục mặt xuống cha đê mê men rượu

Chị bôi son rao bán rẽ tuổi xuân

Quê hương ơi!

Nghe lời con réo gọi?

Bạn bè ơi!

Nhìn lại lòng bâng khuâng?.

Bởi vì ai?… Mặt trời chia hai nửa

Nước mắt người thấm mặn cả dòng sông

Bởi vì đâu?… tim ta thành đóm lửa

Hay tại đời mọc lắm đồi gai chông?…

Thượng đế xa, thượng đế  vô tình quá

“Mặc kệ bay”, lời nói của con dân

Trăng tròn khuyết, nhà ông điện nghi ngút

Không thấy đời heo hút cảnh lầm than

Thượng đế ơi! Thượng đế giữa cơn say!…

Phiên chợ cuối ngày

Thứ Bảy, Tháng Mười Một 17th, 2012

Cách đây 20 năm cái đầu trên đã bỏ hình hài đi tìm ” Tự Do”

Treo giá Mảnh đời ta bán quách

Chân tay có đủ cả hồn ta

Này đây rẻ lắm không tiền bạc

Chỉ mỗi xin cho Một thật thà!

Ta bán cho người những ước mơ

Tự do cười nói rộng vần thơ

Xin đừng trả giá thêm hay bớt!

Mòn méo thời gian bởi đợi chờ

Và đây nửa trái tim màu đỏ

Ta giấu riêng mi một góc trời

Ai có mua mau mùi máu sạch?

Cuối ngày phiên chợ… Rẻ… Xin mời!…

Hai bàn tay trắng còn gì bán!?

Sông núi hồn quê gày bóng ma

Biển khóc khô lời tràn bạo lực

Đâu rồi hương lúa, cánh cò xa?…

Anh của ngày xưa, ai có thấy?

Ân ái bờ môi khô héo dần

Một tuổi xuân chờ như xuốt kiếp

Còn gì đâu nữa mà bâng khuâng???

Em về

Thứ Sáu, Tháng Mười Một 16th, 2012

Thân  Gởi người QN

Chiều hoang vu em về

Anh còn nửa bàn tay

Dòng thơ mhuộm nước mắt

Vàng khoe bờ mi gày

Anh ơi! Em đã về!

Hỏi hạt nắng nào rơi?

Cằn khô bờ cỏ dại

Xin mơ cọng rơm đời

Em về! Em về đó!…

Anh ngồi, anh ngồi trông!…

Đàn bò ốm thiếu cỏ

Ngơ ngác lội qua sông

Hình hài tròn nỗi nhớ

Một ngày đã trôi qua

Có còn gì quê mẹ?….

Mắt nhung khóc giao mùa.

Mắt cỏ

Thứ Tư, Tháng Mười 3rd, 2012



Sương đêm nặng hạt, sầu lăn gối

Mỏi tiếng chim khuya réo bạn lòng

Mộng vắt lưng trời, mây gợn tím

Trăng tàn qua gác, gió mênh mông

Mắt cỏ ngoài kia, đà… thức… ngủ…?

mắt đời sâu cạn, lệ… đục… trong…?

Còn ta, khép mắt hư tinh thể!

Tránh cảnh  khom lưng chịu bế bồng.

Bão đời

Thứ Ba, Tháng Chín 25th, 2012

Trèo lên ngọn cây

Ta cao hơn vườn thượng uyển

Cỡi trong mây trắng

Ta cao hơn trời

Đâu điểm thời gian đến?

Đâu bờ thời gian về?

Đôi khi thấy ngày dài lê thê

Đôi khi cảm tình yêu ê chề

Bánh xe lãng tử

Vòng quay xoắn tít

Xanh đỏ tím vàng

Dòng người mù mịt

Con đường chân lý

Quyền lực vùi chôn

Trái tim thuần khiết

Méo mó thở dòn.

cỏ

Thứ Tư, Tháng Chín 12th, 2012

HT cùng con gái cỡi voi trong rừng

Loài cỏ hoang

không quê hương

không xứ sở

Sống lách luồn – xanh úa, trời ban

Ta như cỏ – phận mồ côi lạc chợ

Mượn nắng gieo hình – Cái bóng đói lang thang

Gió lại về thổi mùa đi chẳng hết

Để lá rơi trên cỏ xáo trộn màu

Bao nhiêu hạ?

Bấy nhiêu đời khô khát

Giọt lệ không tròn…

Giọt lệ méo… rớt trong mưa

Rụng cái bóng hời – Cỏ ngủ giấc ban trưa

Động đậy nách lá,nụ hoa vừa chớm nở

Mắt thế nhân giấu sầu, chung hớn hở

Đời trổ bông

Thật  giả ẩn nơi lòng…

Mênh mông… Mênh mông…xanh đỏ trắng hồng

Xuân hạ thu đông đảo vòng lối ngọ

Dưới bóng trăng vạn năm còn cỏ

Tình muôn đời “cái kén” nở thời gian.

Con mắt

Thứ Tư, Tháng Tám 29th, 2012

Ta chợt thấy cuộc đời tựa giấy mã

Dòng người hôm qua, cát bụi chiều nay…!?

Tiếng cười say sưa, tiếng cười đau khổ

Một nến hương lòng gởi tới xa xôi

Ta đứng giữa đời đôi mắt chẳng của tôi

Nó ghi lại ngàn hình hài xinh đẹp

Cho tôi yêu, cho tôi tìm nhung nhớ

Cho tôi say và cho cả mộng vàng.

Rồi cũng nó! Xóa đi bao kỷ niệm…

Kết cấu thời gian giết hết màu xanh

Lấp những gì tôi yêu, tôi quý nhất

Dày xéo con tim thành khối tật nguyền.

Ôi đáng sợ! Con mắt… ngàn con mắt…

Mi lại là một tác phẩm trọn đời ta

Qua tấm kính, mi hiền lành, mi độc ác!…

Không thể nào thấy được ở trong mi.

Hạt bụi tôi

Chủ Nhật, Tháng Tám 5th, 2012

Từ đâu đến?

Thì hãy về chốn ấy!…
Hạt bụi nào đã hóa kiếp thân tôi?
Hóa ra anh và những người con được gặp
xanh đỏ cuộc đời – sâu cạn – một giấc mơ.

Từ bao giờ?
Ta thành kẽ ngu ngơ!

Trong bóng tối nặng linh hồn phiêu bạc
Qua đồi hoang, qua sông dài cùng biển rộng
Hạt bụi chiều nay, mù mịt lối quay về.

***

Trần gian gác trọ vui buồn

Mai ta hóa bụi trần truồng về đâu

Hạt nào lạnh dưới dòng sâu

Hạt nào tan rã đi vào thiên thu

Hạt nào vương vấn lời ru

Hạt nào theo gió vi vu tìm về?…

Hương cỏ về đêm

Thứ Ba, Tháng Sáu 26th, 2012

Em đã thấy! Bóng tình nhân nơi cuối trời
bão tố vô tình phủ xuống vai anh tôi
“là vì Sao Hôm”, em không làm anh ấm lại
nước mắt tù đày nghiêng chảy phía không em

con đường nào mai sau ?…
Con đường nào để lại?…
Con đường nào cho anh ?….
Con đường nào cho em?….

Cuối xuống thật gần nghe quặn trái tim nhỏ
tròn nụ hôn thầm gởi gió mùa bay bay
líu ríu quanh tai, “yêu em nàng hoa cỏ”
một đời đam mê “anh thang” lang dưới sương tình”

Ôi tật nguyền! Em yêu anh… Quên số kiếp

Vứt cuộc đời như một mảnh trăng  hiền trôi

cuối chân mây đỉnh phù vân luôn dày trắng

đâu là bến bờ “thuyền” chiều nay vực đơn côi.

Rùa tìm người học làm thơ

Chủ Nhật, Tháng Sáu 24th, 2012

Bớ bớ! anh mình chớ chịu thua !

Vạn năm trăng tỏ trước sân chùa

Mần tăng đứng ngáp sen rơi giếng

Năm tháng nở “rùa” Cán Bộ mua

Chập chập, rùa cười mép cứng đơ

Ba ba- mẹ mẹ, ghép- I – tờ

Ngoằn ngoèo giấy bút –  thằng con nhỏ

ỉ chả! ba mình giỏi áng thơ

Xấu mặt, buồn lòng, rùa rút cổ

Đêm rằm tháng bảy bỏ đi tu

Lạy trời tặng bố thêm con mắt

Đón gió, xem mây, chớ có mù!

Nghe đồn Quảng Ngãi có thi nhân

“Cởi áo lam ông” tìm đến gần

Lúa giống ai gieo ruộng nước bạc?…

Rùa cười… rơi lệ… rụi luôn chân.

Tân cách thơ

Chủ Nhật, Tháng Sáu 24th, 2012

Ha ha!!!

Thằng mù cõng “điếc” lội qua sông

Điếc hỏi mù rằng, có thấy không?…

Bên ấy chợ thơ treo đấu giá

Tân thời, tân cách, chữ như “còng”con

Hi hi!!!

Thằng mù bão “điếc” học làm thơ

Hai bốn chữ ta ghép phát khờ

Tách bố- nó- ra như giẻ rách

Mây trôi nước đỗ cũng thành thơ

Hê hê!!!

Đường luật  thời nay người chán đọc

Không bằng- không trắc, cứ phang ngang

Con “xù” cũng biết  làm thơ đấy!

Tân cách   A- dua- bán đại tràng

Ho ho!!!

Ngày mai! Tao gặp thằng in báo

Phát họa dăm bài đánh tiếng thơm

Tên tuổi “mày tao” bay phất phới

Thơ hay “tân cách” thơ cu bờm.


Say cô đơn

Thứ Ba, Tháng Sáu 19th, 2012

Ai chẳng muồn hứng hương thơm gió mát?

Ai chẳng mê bởi khúc nhạc ru tình?

Nhưng chỉ sợ thời gian vùi lấp cả

Bao mặt người quen thuộc bỏ ta đi…

Đêm chưa qua! Mà trời xa vội sáng!…

Hạt sương khuya đang vỡ tuổi phận mình

Đời ta đó! cũng tựa làn sương mới…

Đọng một lần và hóa bụi ngày mai.

Trái tim tàn run sợ nhớ thương” ai”…

Nên thôi đành không yêu và không mộng

Hương nào bay xin đừng lùa ngỏ trống!

Để một người say mãi với cô đơn.

Đợi cành san hô

Thứ Hai, Tháng Sáu 18th, 2012

Thân tặng người Q N

Anh là biển, muôn đời làm sóng vỗ

Ngẩn ngơ chiều, em lội bãi hoang ca

Ào ạt bờ, lặng lẽ về khơi xa…

Ôi! con sóng bạc đầu trong nỗi nhớ

Em yêu anh! một đời bờ rạn vỡ

Bám thời gian thân cát cũng hao gày

Tình chúng mình như vệt nắng hong mây

Ôm trong gió – gió không hình, không sắc

Tan vào nhau, hai linh hồn vướng bận

ấp mộng đời chia sẻ những thương đau

Biển và bờ chưa khoảnh khắc rời nhau

Dù muôn kiếp chẳng thể hòa xác thịt

“Mùa san hô” năm nay còn rất ít!

Anh nhớ tìm một nhánh tặng bờ em.

Phận cù cong

Thứ Bảy, Tháng Sáu 16th, 2012

Niềm riêng gởi áng mây hồng

Trông  theo ngàn dặm- hỏi lòng người dưng?

Chữ yêu, ai viết nửa chừng?

Chữ tình, ai gởi?

Vui cuối tuần

đỏ hừng má em

Có chồng! em chẳng dám thêm!…

Bốn ông, chết bốn – cảnh đêm cô phòng

Thôi đành ôm phận cù cong

Ngày sau nhặt lá tích công tặng chùa

Cánh hoa đơn

Thứ Sáu, Tháng Sáu 15th, 2012

Kìa anh đến! trong hoang vu bất chợt

Quấn lấy em rên rỉ trút hương tình

Môi hứng nguyệt thổi hồng đôi thiên nhũ

Cánh tay hùng góa mộng đợ hồn say

Xin uống cạn hồ mê ly em nhé!

Dẫu một mai có thành gã tật nguyền

Cong khúc thịt, méo tròn lê trên phố

Mặc người đời – anh đã của riêng em!

“Cười” con mộng muôn năm không là thật!…

Như khói nhang bay bổng  khó tụ hình

Nghiêng ánh trăng rót cạn bầu hợp cẩn

Nắng mai buồn tìm đậu cánh hoa đơn.


Đời vẫn đẹp

Thứ Sáu, Tháng Sáu 15th, 2012

Đời vẫn đẹp! em thấy mình đã có!

Nắng tình yêu ấm áp đậu đầu cành

Nhẹ nhàng lắm, bóng len vào hơi thở

Từng mạch đời hâm nóng máu thi nhân

Lời ngốc nghếch nhả hương thầm trên gối

Bờ mộng mơ nô lệ gót linh hồn

Dòng cách cảm chảy ngan qua đồi quạnh

Nụ hoa tình nở rộ dưới mưa bay

Người của em! một vệ sĩ tương lai…

Trong đôi mắt chứa muôn vàn đóm lửa

Ngã vai anh nghe rộng bờ nương tựa

Dẫu cuộc đời rỗng tuếch chả vàng son

Chiếc xe đạp cũ mềm, cái thúng con

Hột vịt lộn đây! anh rao – em bán!…

Ngày nào ế, chia nhau ăn ráng…

Nước lã chung bồn uống cạn lại làm thơ.

Quán trọ linh hồn

Thứ Tư, Tháng Sáu 13th, 2012

Tranh họa Jusmita le

Nghiêng bờ vai, tai nghe đời mộng mị

Gọi gió về, buông nhẹ tóc em bay

Thương tuổi sương mai, thương cành hoa dại

Quán trọ linh hồn, anh có ghé thăm em?

Chiều hạ vàng, con bướm đậu bên thềm

Động cây cỏ, xao lòng người ngồi ngắm

Hương nào bay, có tìm về ngỏ thẳm?…

Khóe mắt buồn, khép nhẹ giấu niềm đau

Dòng người đi qua xào xạc gục chào!…

Cài trên áo, mây xanh và nắng ấm

Tầng trăng sao xô nhau về tấp nập

Bóng một người ẩn hiện suốt trăm năm.


Ta phụ người

Thứ Bảy, Tháng Sáu 2nd, 2012

Chắc đêm nay, anh sẽ thấy buồn nhiều?…

Tận trời xa trăng khuyết dấu vạn điều

Em phụ tình để người vui ngày mới

Em phụ mình- dòng nước mắt trong veo

Mưa nào rơi?

tí tách gõ thành lời

Nét bút nghiêng, thô sơ mà diệu vợi

Rời em đi!…

đừng bao giờ ngoãnh lại!

Ý thơ nồng ôm chặt mối suy tư

Em phụ anh!

xin đừng có giận hờn….

Với ngàn sau hình bóng cũ chập chờn

Và môi em đọng trên vùng trán cháy

Lữ khách ngồi đâu đó bóng liêu xiêu.

Không cùng chuyến đò

Thứ Sáu, Tháng Năm 4th, 2012


Trái tim em bằng đá!

Nên không thấy anh đau

Đôi mắt em bằng sỏi!

Quên cả những sắc màu

Sanh ra trong bão tố

Nhà mất, hồn lưu vong

Cơm trọn ngàn nước mắt

Xương cốt tựa sắc đồng

Ngàn đêm buồn thao thức

Vạn ngày lòng âu lo

Tình theo mùa biến đổi

chiều nay lạc chuyến đò

Lênh đênh, bồng bềnh chảy

Mộng rớt dưới dòng sâu

Đời trôi, ngày đi mãi…

Và tóc xưa bạc màu.

Sương Trúc 02

Thứ Tư, Tháng Năm 2nd, 2012

Thân tặng MCs

Sương đã đọng trong hồn muôn lá trúc

Người bâng quơ rẽ lối bước bên chiều

Nghe máu chảy, con tim rên… vì nhớ!…

Bóng nhân tình, đâu… đó… để ta yêu?

Có bao giờ? anh chạy trên đường vắng

Hạt bụi vàng bay vào mắt rát tê

Thiên hạ đó, vạn người không nhìn thấy

Bởi vì em nhỏ bé một lối về

Mong có nắng cho hình hài lớn dậy

Giữa đất trời, “em” bụi trúc con con

Xin được nấp dưới bờ vai sắt đá

Được anh yêu sưởi ấm một linh hồn

Anh!

Em vẫn như mỗi chiều anh thấy

Một dòng thơ dấu một nỗi buồn

Anh!

Em vẫn nghe nơi lòng khắc khỏi

Tiếng chim chuyền ríu rít yêu nhau.

Gió miền xa

Thứ Hai, Tháng Tư 30th, 2012



Các mẫu áo quần cho mùa thu năm 2012

Thân tặng MCs

Gió từ phương nào thổi về lạnh ghê?

Trong cơn đê mê buốt bờ vai gày

Vùi chén rượu cay linh hồn tơi tả

thả mộng theo người đi về hoang vu

Ta lạc rồi sao?…

Con đường một chiều!

Gánh nặng đeo cùng dẫm lối u mê

Trăng vàng lang thang không trời dừng lại

Tình yêu lang thang không người cưu mang

Biết có còn không?

Đi hết ngày mai…

Hơn ba vạn ngày để lại cho ai???

Rã dưới mồ sâu, thời gian hóa bụi

Thì chết đêm nay…. trọn giấc lưu đày

Vó ngựa trời xa

Thứ Hai, Tháng Tư 23rd, 2012

Thân tặng MCS

Chiều hạ vàng, mây lang thang trên đồng cỏ

Dấu chân ngựa vằn giẫm nát những mầm xanh

Nó rống lên từng hồi đau tan tác

Tung tóe giữa trời bao cơn sấm tình thù

Nhìn đôi môi ngựa còn muôn ngàn vết sướt

Bởi chiếc răng đời- ai đó cắn đêm qua?

Những giọt máu nhỏ thành thơ và ngọn gió

Bay bổng trong không gian, tê dại loài người

Ngựa gục xuống bên triền sông, dòng lãng tử

Khoác áo thi nhân trao trọn trái tim hồng

Yêu và chết “cho một người không ân hận”

Lê bánh xe thời gian buộc dưới chân mình

Ôi! một bức tranh muôn màu đang biến hóa,

Lũ lượt chim ngàn kéo đến muốn tìm vui

Mà đâu thấy những lằn roi bầm da thịt

Hơi thở tình nhân băng giá từ lâu rồi

Trong bao la có điều gì thật khó hiểu?…

Một linh hồn theo đuổi tìm dấu ngựa hoang

Bên kia đồng cỏ xa xôi và lạnh quá

Mặt trời đi, đêm buông nhẹ giấc mơ về.

Đêm Vô tận

Thứ Năm, Tháng Tư 19th, 2012

Hoàng Trúc  và các người bạn vào đêm 20 – 04- 2012 tết Tháilan

Thuyền trăng theo buổi áng mây trôi

Tan hợp luân phiên cõng bụi trần

Mấy luống sầu phơi mưa nắng gội

Từng ngày đi nhẹ tình bâng khuâng

Cho ta trú tạm trong hồn cuội

Được nhớ, được yêu dẫu một lần

Tận chốn xa xăm vùi kỷ niệm

Trăm năm về đấy – bước- còn gần

Ta về thôi

Thứ Tư, Tháng Tư 11th, 2012

Tết năm 2011-2012 Hoàng Trúc và Ba Chiêu

Ta về với rừng xanh cùng biển mặn

Giản dị đơn sơ một góc riêng mình

Nghe suối chảy tiếng chim chiều ríu rít

Hoa lá cùng hương sắc, mây trôi

Ta tìm về một khoảng vắng xa xôi

Nương nhè nhẹ mảnh hồn say mưa gió

Ôi mệt lả thời vàng son đắt đỏ

Lắm mưu toan, thật giả biết đâu lường…

Vạch hẻm cụt, xin ẩn vào bóng tối!

Giấu hình hài, góc cạnh một đời chôn

Còn bàn tay năm ngón kiêu sa- héo

Chấm máu tươi in vội đống tro thơ

Tìm đâu thấy những văn chương lãng tử

Thời thế đổi thay, trăng khuyết sao mờ

Đêm thao thức giấc ngủ chưa tìm đến

Tuổi hồn nhiên xa lắm rủ nhau về

Con tim đói bóp xoa từng nhịp thở

Hai canh còn thả vội phút mơ riêng.

lời người điên

Thứ Năm, Tháng Tư 5th, 2012

Thời gian không dừng lại

Dù người có bận lòng

Hoa vườn ai luôn nở?

Trời đất có vui không???

Thời gian bay như gió

Không xóa nỗi mộng cuồng

Từng mảnh tình tan vỡ

Rã theo dòng mưa tuông

Còn đây nền chân lý

Và kia cánh mồ hoang

Đàn quạ đen rỉa mỏ

Trông bụng chúng no tròn

Nếu thời gian ta hết!

Còn lại đốt sương ngà

Xếp thân- hình chữ” S”

Đời sau còn nhận ra.

Bổng dưng có một người điên, nhờ tôi viết những lời tâm sự sau khi cơn co dật một căn bệnh nhức đầu quái ác, căn bệnh có thể cướp đi mạng sống bất cứ lúc nào.

Trong cơn đau, người điên nói!

Khi có cái ăn, cái mặc đầy đủ. Tôi lại thấy nghẹn ngào nhìn những mảnh đời le lói, các em thơ khuyết tật, các thanh niên lăn lộn tìm kiếm cho mình một công việc sống qua ngày, các cụ già không người chăm sóc.

Nhìn bức tranh đời mà nước mắt tôi cứ chảy vào lòng. Tôi đã từng đói khát, rét lạnh nhiều hơn nữa thảm họa cuộc đời xô đẩy vướng vào cạm bẫy

Sinh ra làm người không ai muốn mình mắc vào vòng tội lỗi hay nghèo khó túng thiếu

Tôi rất thương và thông cảm cho những hoàn cảnh đang xãy ra và đã xãy ra

Biết nói thế nào cho hết nỗi lòng trong khi vòng ta mình quá hẹp

trong thời đại nào cũng có kẻ giàu người nghèo nhưng sự giàu có nhất vẫn là lương tâm con người, chia sẽ giúp đỡ nhau mới cùng tồn tại và có màu xanh trong giấc mơ ngày mai.

hy vọng những lời thầm thì của một người điên sẽ xoa dịu một phút căn thẳng ngày hôm nay của bạn, chúc bạn nhẹ bước trên con đường mình đang đi và sẽ đi….

làm sao

Thứ Tư, Tháng Tư 4th, 2012

Làm sao  giữ  được anh trong mộng?

Để chuỗi ngày trôi, ngợp tiếng cười

Cùng những niềm đau vùi lấp kín

Mỗi khi nhắm mắt được bên người

Làm sao ta có anh trong mộng?

Ôm ấp tình si chăn gối chung

Cuộc sống còn đây bao nuối tiếc

Đường đời rộng mở bước không cùng

Đôi khi em muốn tin là thật

Một chiếc hôn nhầm anh đã say

Lẫm bẫm yêu em và mãi mãi….

Cho dù trời đất hết ngày mai

Nhớ anh ,em chằng bao giờ nói….

Sống hết con tim vướng đợi chờ

Một tấm linh hồn nương tạm bợ

Bóng hình anh đi lại trong mơ.

Mộng cũ trôi về

Thứ Năm, Tháng Hai 23rd, 2012

Ngã giấc đêm thu mộng cũ về

Vén màn sương khói đời dần xê

Tóc trong sương mặn, hồn ngơ ngác

Trăng khuyết trong mây lỡ hẹn thề

Vạn năm tạo hóa thêm huyền diệu

Một áng mây qua nhuộm bốn bề

Nhặt bóng lá rơi nào thấy lá!

Thu xưa biền biệt tình lê thê.


Hoa lục bình

Mượn nửa trăng khuya vá mảnh tình!

Giận đời xé toạc cửa điêu linh

Muôn chiều theo khói rung hồn sấm

Hai cõi lạc nhau bước một mình



Cớ sao gió thổi mùa đi mất?

Bao tuổi ngồi trông cánh lục bình?

Sáng tím, chiều tàn trôi lãng đãng

Nhìn trời nhuộm bạc buổi lưu sinh.


Trường tương tư

Thứ Tư, Tháng Hai 15th, 2012

Khóc hoa, hoa lại nở!

Người buồn ngậm tiếng yêu

Đêm nay trăng trở hạ

Mây khuya lãng đãng nhiều.

Nghe đâu từng nhịp thở

Như gần mà xa xôi

Gặp chi cho đời mộng

Nặng lòng thời gian trôi

Em biết anh rất nhớ!

Tủi tình ôm bóng đơn

Thổi qua cơn gió lạnh

Lời thơ trổi giận hờn.

Còn tuổi nào trở lại?

Cho chúng mình gần nhau.

Còn xuân nào theo mãi?

Chờ nhau đến bạc đầu.

Sóng và cát

Thứ Năm, Tháng Mười Hai 8th, 2011

Ào ạt lại dịu êm

ồn ào và lặng lẽ

Sóng đến sóng lại đi

Cát khô dào dạt nhớ

Biển đêm nghe tiếng thở

Từng hồi vọng bờ xa

Lòng chàng sâu như biển

Gôm trọn trái tim ta

Trưa nay sóng lại về

Cơn mê tình vẫy gọi

Cát chia thành trăm ngả

Mơ màng dưới trăng trôi

Chiều mưa lòng biển tối

Con sóng vỗ xa bờ

Ái ân vừa tan vỡ

Cát nằm lạnh chơ vơ

Cơn mộng lùa trống vắng

Ngày tháng tình tả tơi

Anh có thầm nuối Tiếc

sóng cát cuộn một thời

Hạn

Thứ Tư, Tháng Mười Hai 7th, 2011

Đàn bò gặm mót bên đồng vắng

Mỗi đứa gày còm mắt quặn sâu

Thiếu hụt quanh năm ăn lá dại

Thầm thì ta hỏi, nó vò đầu.

Chủ tôi vô đạo thăm tài lợi

Ruộng đất dân nghèo bán dím nhau

Chúng bảo nông thôn đô thị hóa

Đâu còn thêm đất mọc hoa màu.

Thư gởi miền Trung

Thứ Ba, Tháng Chín 27th, 2011

Anh có về quê, cho em gởi lời?

Miền Trung quê nghèo, nắng cháy mưa gieo

Đưa tay nâng hạt gạo mới

Ngày sau lũ kéo ngập đèo.

Anh có cùng quê, cho em chuyển quà?

Áo choàng tặng  mẹ, thuốc bổ cho cha

Kẹo thơm tặng em gái nhỏ

Lời thương gởi đến mọi nhà.

Đêm nằm nghe sấm vang xa

Tim con gõ nhịp non già từng canh

Xin trời kéo áng mây xanh

Ru hồn non nước mộng lành qua đông

hai tay quỳ khấn tận lòng

trăng sao nghe tụ soi hồng màu da

hằng đêm con vẫn nhớ nhà

nhớ màu đất việt tiếng gà vọng canh.

chiều nay đài báo, bão từ philuậtân đổ trực tiếp vào bờ biển ĐÀ NẵNG chắc sẽ trôi tất cả các dấu chân tôi dẫm lại mùa hè trước rồi.

thầm cầu nguyện, cơn bão sẽ đổi hướng nhưng rồi lại sợ. Nó không đổ vào ĐÀ NẵNG thì nó đi đâu? Tìm đến một vùng đất khác sao? Không được!

thôi thì trong lòng ta có cả một bãi sa mạc hãy đổ vào đây mà gào thét! Có lẻ nào ta lại sợ mi!

Giữa hồn ta là một vùng sa mạc

Hãy đến đây mà gào thét giận hờn

Dẫu sấm chớp, dẫu mưa tuông ngày tháng

Đời đi qua muôn vạn nẻo gian nan

Có bao giờ nghe tiếng gọi thế gian?

Nghe vị đắng ngấm trào vàng da thịt

Một nắm gạo chia nhau giọt nước mắt

Dìu trong đêm đi hết mấy vạn ngày.

Vòng thời gian

Giọt nước mắt

Một đời người

Tựa hư vô.

Chiều đông nhớ quê nhà, nhớ tiếng gà, nhớ bát canh rau….

Một chút lắng đọng trong tôi

Thứ Ba, Tháng Ba 15th, 2011

*****************************

Chúng ta sợ tuổi xuân trôi đi nhưng lại luôn chờ mùa xuân đến.


Chúng ta luôn cầu nguyện,sau khi chết mình sẽ trở thành một thiên thần Nhưng lại bỏ quên mất một điều;

Từ khi mẹ cho ta tiếng khóc chào đời, chúng ta đã là một thiên thần rồi.

Song, để xây dựng một hình hài cùng một tâm hồn đẹp, thì quả ư là khó.


Thời trai trẻ, đôi chân cường tráng, đôi mắt nhìn xa, ta cố chạy qua nhiều cánh đồng xanh tốt

Vượt qua ngàn sông núi. Bỏ lại sau lưng muôn vàn cảnh đẹp mà vẫn thấy bước chân mình còn châm chạp quá.

Khi tuổi đã về chiều,chầm chậm dạo trên các con đường mà mình đã đi, từng bước, từng bước…

Sao con đường lại ngắn thế này?


Thượng đế hãy thương xót , xin ban cho con cái chết êm đềm trong giấc ngủ. Nhưng mỗi cơn mộng tôi thường khao khát, nhìn thấy ánh bình minh vào buổi sáng ngày hôm sao.


Ta luôn bảo mình, con tim nên nhận biết những lời yêu đương trong giả dối, đêm nay tôi lại thao thức, trăn trở “lời nói một cô gái bán hoa”, chiều hôn qua…?


Thơ tình: Cỏ hoang

Thứ Năm, Tháng Mười Một 18th, 2010

Hãy khóc đi khi trái tim còn đập!

Nó ngũ rồi giọt lệ cũng khô đi.

Sáu mươi năm ai đó có nghĩa gì?

Nhưng chỉ với những cuộc đời êm ả.

Còn với ta tấm chân tình dối trá

Dòng thời gian nghiệt ngã đến vô cùng.

Vạn vật này trời đất là của chung

Sao linh hồn, mỗi người ôm một nỗi?

Hỡi! trăng sao tỏa muôn đường muôn lối.

Thế mà ta không chốn để đi về

Bóng chiều tàn, bóng xuân cũng vội tan

Trông trời xa mà thấy lòng cô quạnh.

Nghĩa trang đêm chúng nhìn ta ớn lạnh

Cọng cỏ non sợ sệt níu gót giày

Màn bóng tối bao trùm muôn vạn vật

Một linh hồn chạy lạc cùng cỏ hoang.


Thích cà chớn

Chủ Nhật, Tháng Mười 24th, 2010

*****

Yêu rồi yêu nữa có sao mà!

Trái tim nhiều lỗ phải một đâu

Áo mới thay hoài càng thêm lộng

Lo nghĩ trăm chiều xuân chóng tiêu.

Yêu rồi yêu nữa chết ai đây?

Nhắc nhở trái tim có bao ngày!

Chớ dừng cái nhịp chiều thứ bảy

Ta còn có hẹn mấy chàng tây.


Cười ha ha ha

Chủ Nhật, Tháng Mười 24th, 2010

Đời không vui chết có gì vui nữa

Đời không chơi mọi thứ sẽ cũ dần

Đời không yêu con tim già không nhỉ?

Đời không say rượu chả biết làm gì.