Archive for Tháng Hai, 2012

Cơn mưa hạ

Thứ Tư, Tháng Hai 29th, 2012

Vẫn thấy anh, đây tấm hình mờ nhạt!

Có còn chăng chút kỹ niệm ngày nào

Bao niềm nhớ ẩn sâu trong tìm thức

Phôi pha cuộc đời trốn chạy về đâu?

Cơn mưa chiều lạnh buồn rơi chiếc lá

Ngẫn ngơ tìm ánh mắt của ngày xưa

Nghe dấu yêu lẫn trong từng giọt nước

Hiu hắt em về thấm lạnh một cơn mưa

Sau lần đau dài, ta tưởng tình dũ áo

Mộng còn vương, tình nào chết bao giờ

Ngọn sóng ngầm nơi lòng nguồn ngụt cháy

Đốt thời gian, âm ĩ nhóm đợi chờ.

Cơm nguội

Thứ Ba, Tháng Hai 28th, 2012

độc trong máu

Hạt cơm nguội vung vãi

Con ruồi xanh mĩm cười

Mọi linh hồn nhiễm dịch

Người tranh dành mưu toan

Máu không còn tinh khiết

Gốc cội thúi lâu ngày

Cây già khô cạn lệ

Nụ non trí tuệ nghèo

Giận mình còn hai mắt!

Mặt trời mọc càng xa

Trùng sâu không hóa bướm

Vạn vật vội trở già.

Hồ vọng ly

Thứ Hai, Tháng Hai 27th, 2012

hồ nước nóng tự nhiên tại Nhật Bản

Ngồi tìm lục mấy vần thơ

Chán ôm giấc ngủ, lười mơ giấc tình

Quanh co bờ liễu xinh xinh

Nước trong hồ rộng một mình hồn ta

Sương khuya đôi hạt non-già

Trăng đêm mờ ảo nét nga dịu dàng

Ví như ta ở bên chàng!

Ý thơ lộng gió, phun vàng nhã châu.

Từ đâu

Chủ Nhật, Tháng Hai 26th, 2012

Mưa rơi tắm mát lá sầu

Giọt dài tí tách đào sâu lòng người

Ai sinh ông sấm khóc cười?

Rền vang nhân thế chín mười âu lo

Ai sinh dòng nước con đò?

Mỏng dày ngọn sóng buồn so bến bờ

Ai sinh nỗi nhớ, nỗi chờ?

Cho ngàn đêm “lẻ” trăng lờ mờ bay.

Lời xưng tội

Thứ Bảy, Tháng Hai 25th, 2012

Em muốn nói” yêu” nhưng lại sợ!

Sợ thời gian tiếp chẳng còn nhiều

Khi hương chín, buổi xuân dần cạn

sợ một mình ôm cảnh quạnh hiu.

Em muốn “yêu” nhưng rồi nín chặt

Chập chờn qua bóng gió anh về

Bàn chân nhớm, nụ cười thương nhớ

Đôi mắt buồn sâu thắm tái tê

Ngày chủ nhật  linh hồn héo hắt

Nhà thờ xa mở cửa cho đời

Em tìm đến gục đầu bên Chúa

Anh đứng sau lệ rớt nghẹn lời

Cây thập tự bên ngoài ướt sũng

Mưa chiều nay nặng hạt không ngừng

Cho hai đứa rũ mình xưng tội

Từng phút trôi Chúa vẫn dửng dưng

Khinh cầu tắt nhà thờ khép cửa

Đường chẽ đôi một xuống, một lên

Anh ngoãnh nhìn lá hoa bũn rũn

Tiếng con thơ gọi vọng cha mình

Lòng tím ngắt biển người xám xịt

Về đi anh, mộng vỡ tan tành!

Tình chết cóng giữa  màn sương khói

Muộn thật rồi duyên nợ mỏng manh…

Thôi ta mãi nhìn nhau là thế!

Như biển xanh tung sóng gọi bờ

Như núi xa đêm sầu đợi nguyệt

Mãi một đời dâng trọn ý thơ.


Mộng cũ trôi về

Thứ Năm, Tháng Hai 23rd, 2012

Ngã giấc đêm thu mộng cũ về

Vén màn sương khói đời dần xê

Tóc trong sương mặn, hồn ngơ ngác

Trăng khuyết trong mây lỡ hẹn thề

Vạn năm tạo hóa thêm huyền diệu

Một áng mây qua nhuộm bốn bề

Nhặt bóng lá rơi nào thấy lá!

Thu xưa biền biệt tình lê thê.


Hoa lục bình

Mượn nửa trăng khuya vá mảnh tình!

Giận đời xé toạc cửa điêu linh

Muôn chiều theo khói rung hồn sấm

Hai cõi lạc nhau bước một mình



Cớ sao gió thổi mùa đi mất?

Bao tuổi ngồi trông cánh lục bình?

Sáng tím, chiều tàn trôi lãng đãng

Nhìn trời nhuộm bạc buổi lưu sinh.


Biệt xuân

Thứ Ba, Tháng Hai 21st, 2012

Gối sầu đợ dáng xuân êm

Tóc mây buông nhẹ lay rèm gió qua

Trông xa hoa rụng la đà

Người đi, đi mãi bỏ già phòng son

Mười năm vôi bạc tường mòn

Trăng trôi một bóng vẫn tròn như xưa

Khóc tình theo buổi gió mưa

Khóc đời lẻ nhạn dày thưa đi về

Bao giờ chết cõi u mê?

Ngỏ xuân khép lại lời thề mang theo

Trăm năm tựa kiếp bọt bèo

Ngàn năm duyên nợ, trời gieo lại tìm.

Đêm tịch liêu

Chủ Nhật, Tháng Hai 19th, 2012

Trắng trong tiếng khóc

Nhộn bước đời say

Thấm men hạt gạo

ấm tình mẹ cha

Trời sanh vạn vật

Thấy cảnh đa tình

Thu đông xuân hạ

Hoa nở với mình

Bàn tay năm ngón

Tìm gọt ước mơ

Nợ duyên thiên định

Gặp rồi, đợi chờ….

Ngày đông xứ khách

Đêm buồn tịch liêu

Mong lời gió vọng

Tuyết rụng thật nhiều.


Giấc mộng vu quy

Thứ Bảy, Tháng Hai 18th, 2012

Như cơn gió em lùa qua song cửa

Anh vô tình nhót chặt trái tim em

Hoa trăng nở đêm xuân chưa tròn bóng

Mảnh hồn rơi thả mộng, giấc êm đềm.

Theo năm tháng tuổi tình rồ lớn dậy

Mỗi hoàng hôn là một buổi chờ trông

Em buồn lắm, anh cũng sầu không kém

Duyên lỡ đôi hai bến đã yên dòng.

Trời trở lạnh môi em khô vì nhớ

Phía không em, anh nhức buốt xương đời

Hai giấc mộng rủ nhau về quá khứ

Tay trong tay cùng bơi lội biển khơi

Em có thấy mùa xuân đang phơi phới!

Đây miếng trầu anh hỏi cưới em luôn

Để ngàn năm xuân về không còn mộng

Vì đôi ta hai nửa một linh hồn.


đôi chim xuân

Thứ Sáu, Tháng Hai 17th, 2012

Gần 20 năm trái tim chỉ ru cho một mối tình và chiều nay cũng vậy, đó là anh Adam Burgess ( Bá )

Sương rơi chạm nhẹ giấc hồng

Rì rào tiếng gió ngỏ lòng xôn xao

người tìm nhau, lá thắm màu

nắng lên vàng lối, ấm nhàu thời gian

đôi ta cuộn mộng mơ màng

ngày đêm như một tình chàng ý em

chim câu rúc rích bên thềm

trộm nghe tình sữ êm đềm buổi xuân.

Nếu em là biển

Thứ Sáu, Tháng Hai 17th, 2012

Thân tặng Sư đệ HT

Em không là biển cả!

Đâu biết anh nghĩ gì?

Em không là ngọn sóng!

Đâu thấy bờ xôn xao.

Xin đừng yêu biển xanh!

Vô tình và sâu thẳm

Dòng mênh mông, mênh mông

Cuốn thuyền đi bất tận.

Xin đừng yêu biển xanh!

Ru hồn người lữ khách

ào ạt, ào ạt tìm

Về khơi và lặng lẽ.

Nếu một lần làm biển

Anh hứa mãi là thuyền

Nếu một lần làm sóng

Anh hóa bờ dìu em.

Biển Chiều Nay
Thơ Hồng Tuyên

Chiều nay lòng biển xôn xao nhớ
Chỉ có em thôi bước lệ sầu
Chiều nay sóng biển buồn than thở
Chỉ một mình ôm trọn niềm đau…

Con sóng hát đưa em về bến mộng
Cuộc tình nào lắng đọng lúc em say
Rồi giông tố từ nơi nao ập đến
Làm tim em xao động đã bao ngày

Sóng vẫn thế cứ ồn ào muôn thuở
Như tình anh dào dạt lúc ban đầu
Nào ai biết khi ngàn trùng sóng vỗ
Sẽ nhấn chìm vạn vật dưới biển sâu

Em vẫn bước miên man trên bờ cát
Mà hồn em thơ thẩn tận phương nào
Con sóng vỗ vào chân em ào ạt
Chợt tình buồn như một giấc chiêm bao

Chuyện tình thu qua

Thứ Năm, Tháng Hai 16th, 2012

Em ước ôm anh dẫu một lần!

Lời thơ chiều ấy có bâng khuâng

Sầu thu giăng gót, lòng e thẹn

Bỏ ngỏ thời gian giá bội phần.

Mong anh là gió, em làm bụi

Tung giữa khung trời xây ước mơ

Màu tím tim em, anh đã chọn

Vì sao bờ bến lạc thuyền tơ?

Muôn trùng bổng chốc như tan rụi

Cháy cả mùa thu, đốt cả tình

Đôi trái tim hồng lơi nhịp thở

Ngàn sao lui bóng nguội lung linh.

Em ước ôm anh dẫu một lần!

Ngã hồn trên lá mộng anh yêu

ngàn năm theo khói thành thiên cổ

Khép chuyện vàng thu một buổi chiều.

Trường tương tư

Thứ Tư, Tháng Hai 15th, 2012

Khóc hoa, hoa lại nở!

Người buồn ngậm tiếng yêu

Đêm nay trăng trở hạ

Mây khuya lãng đãng nhiều.

Nghe đâu từng nhịp thở

Như gần mà xa xôi

Gặp chi cho đời mộng

Nặng lòng thời gian trôi

Em biết anh rất nhớ!

Tủi tình ôm bóng đơn

Thổi qua cơn gió lạnh

Lời thơ trổi giận hờn.

Còn tuổi nào trở lại?

Cho chúng mình gần nhau.

Còn xuân nào theo mãi?

Chờ nhau đến bạc đầu.

Chia sẽ cùng các bạn nữ nhân ngày valentine

Thứ Hai, Tháng Hai 13th, 2012




Trái đất ngày càng nóng lên, thời tiết thay đổi khác thường. đôi khi các chị em chúng ta cần những bộ trang phục đơn giản, nhẹ nhàng, chất liệu vải phù hợp trong vùng khí hậu nhiệt đới.

Chúng ta đang sống trong một thời đại hiện đại hóa. Với người phụ nữ, luôn cần có những thao tác nhanh nhẹn gọn gàng nhưng cũng không kém phần duyên dáng và sinh đẹp…v v…


HT mới vừa ra mắt  bộ siêu tập mẫu  “hè thu” xin chia sẽ cùng các bạn

hy vọng bạn có thể chọn cho mình một phong cách riêng, duyên dáng làm tăng thêm sức quyến rũ vào mùa hạ năm nay

Xin mời các bạn Bấm vào trang “Fashion” bên trên để xem rõ các chi tiết và các mẫu mới.

Chúc các bạn một mùa hè đầy sôi động.

Em và mùa thu bỏ lại

Thứ Hai, Tháng Hai 13th, 2012

Một ngày ta sẽ điên

Nhớ thuở thu xa một buổi chiều!

Nắng buồn rơi nhẹ lá liêu xiêu

Lang thang trên mạn tình cờ gặp.

Chào hỏi dòng thơ xao xuyến nhiều.

Hai đứa âm thầm lời bóng gió

Đêm ngày mộng mị chúc đời say

Tháng năm vội vã lùi trời rộng

Ân ái lâu nay bút mực đầy

Rồi bổng một chiều nghe trống vắng

Nỗi buồn chờ đợi bọc lê thê

Mênh mông gởi “nhớ”, hồi âm biệt

Thăm blog tình thơ phai nhạt lề

Chiêm bao nửa giấc còn dang dở

Rẽ lối lần tìm cùng biển khơi

Thăm thẩm đường dài theo dấu nhạn

Mới hay người ấy đã qua đời.

Bây giờ, tôi sống với hồn thơ!

Đêm xuống tâm tư lẫn lộn mờ

Gió qua thổi nhẹ dòng lưu niệm

Thơ cũ bên đời gieo ước mơ.

Tiếc nuối nơi lòng em bật khóc!

Sương khuya đánh thức những mầm non

Thời gian trôi nhẹ xoa đời dịu

Dòng chữ năm xưa có chút mòn.

Đôi lúc hỏi lòng như sống lại?

phải chăng nơi ấy một tình yêu?…

xa xa rơi xuống vì sao bé

hạnh phúc qua mau “nhớ thật nhiều”.

Buồn hoa

Thứ Hai, Tháng Hai 13th, 2012


Chán rồi, không mặc gì khỏi phải nhầm

Hoa buồn hứng ngọn nắng râm

Chỉ thêu nhầm áo lụa thầm trách tơ

Bên đời tình đứng ngẫn ngơ

Gió đông thổi lại xuân mờ mờ phai

Chiều buồn ngắm cảnh heo may

Nước trôi lặng lẽ chẳng hay qua cầu

Em về nấp dưới bóng câu

Sương khuya rụng ướt, tóc sầu duyên đêm.

Hạ vàng

Thứ Bảy, Tháng Hai 11th, 2012

Trời nhạt dần chiều trôi chậm chậm

Gió đi tìm gõ nhẹ tàn phai

Hồn loan lỗ ngỏ đời dần hẹp

Nỗi nhớ nhung lê lết một ngày

Em tự hỏi lòng mình có thấy?

Xa anh rồi mới biết cần nhau

Lá từng chiếc rũ mình thương xót

Mây hửng hờ tình chết lặng sầu

Em bật khóc trên con phố vắng

Anh nơi nào,đến vá hồn xanh?

Thân mềm lạnh mắt môi cô độc

Xa thật rồi hạnh phúc mỏng manh

Nếu có thể quay về buổi ấy???

Lỗi lầm xưa chẳng có bao giờ!

Em nào muốn bẽ đôi vành nguyệt

Hai khoảng trời tuyết rụng ngẩn ngơ.

Ôi buồn quá!… nhớ anh nhiều lắm!…

Mưa truốt dầm ngày hạ tái tê

Anh có biết chiều nơi đất khách?

Viết tên anh thả trắng đường về.

sự tích hoa hồng có gai

Thứ Năm, Tháng Hai 9th, 2012

Trân trọng thân tặng bạn đọc nhân ngày lễ tình nhân 14- 02

Đêm hôm ấy có một con Yêu Tinh thật xinh đẹp, nó từ kiếp trước trở về trần gian.

Đứng giữa thế giới mênh mông của loài người, nàng Yêu Tinh đi lang thang rồi lạc vào một khu vườn lạ đầy hoa hồng,  “hoa hồng lúc bấy giờ chưa hề có gai”.

Chủ nhân khu vườn là một chàng Thư Sinh nhưng không biết tại sao tóc anh ta bạc trắng đôi mắt mù lòa?

Nàng Yêu Tinh bay lơ lửng trên các đột hồng ngửi hết hoa này đến nụ khác,

Hương hồng thoang thoảng dễ chịu quá, lâu lắm rồi ta mới được tự do thưởng thức như thế này!

thôi thì cứ nằm đây ngủ một giấc mai hẳn tính!

Nói về chàng Thư Sinh;  Anh là người hiền lương chăm chỉ yêu quý vườn hồng hơn cả bản thân mình.

Như mọi hôm tiếng gà đỗ canh năm chàng trai đã thức giấc lần mò ra vườn tay ve vuốt các cành hoa hồng rồi la lên!

Sao thế này ?

Trời ơi, hôm qua nó vẫn còn tươi cơ mà!…. rồi chàng ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc.

Nàng Yêu Tinh nấp trong bụi hồng bên cạnh nghe tiếng khóc cũng giật mình thức giấc.

Ai thế nhĩ?

Ông ta có thấy mình không thế?

ồ, mà sao ông ta lại khóc?

Nàng Yêu Tinh bắt đầu tò mò tìm cách đến gần hơn,

Nghe tiếng sọt xoạt chàng trai liền hỏi?

Ai đấy?…  ai làm gì trong vườn tôi sáng sớm thế hả? ….

Chàng hét lớn với thái độ giận dữ

Ai đã làm gì cho các cành hoa gục héo thế này?

Nàng Yêu Tinh nghe tiếng hét, sợ quá lùi lại vài bước nhưng họ ở cách nhau không xa.

thật lạ, may quá ông ta không thấy mình!… nàng Yêu Tinh tự hỏi ?

Hình như ông ấy mù….nhìn gần ông ta cũng đẹp trai đấy chứ. Con Yêu Tinh đứng ngạc nhiên trước cảnh tượng lạ lùng  lòng càng bối rối,

Sao các cánh hồng rụng hết nhỉ?…

hôm qua ta còn ngửi nó cơ mà, hay là vì linh khí của ta làm nó chết cả !

Bây giờ làm thế nào đây?

Ôi các cánh hồng rụng đỏ cả mặt đất, nàng Yêu Tinh cũng thấy đâu lòng

nàng Yêu Tinh đi tới đi lui thầm thì bây giờ chưa đến ngày ta đi đầu thai cũng không có chỗ nào để trú hay ta cứ tạm ở trong khu vườn này và cũng giúp các cây hoa sống lại coi như chụt lại lỗi của mình vậy.

Nghe nói trước đây Thư Sinh là một thầy giáo nhưng không biết tại sao một đêm anh ấy mù cả hai mắt bỏ làng ra đi và đến đây sinh sống.

Quanh vườn anh trồng đầy hoa hồng, hàng ngày anh sống bằng cách cắt các cánh hồng mang ra chợ bán, số tiền kiếm được anh dùng mua một ít thức ăn còn lại mua tất cả phân bốn cho hoa, anh quý các cành hồng hơn cả mạng sống của mình.

Đã qua một tuần nàng Yêu tinh âm thầm chăm sóc vườn hồng, đêm đêm nàng hứng những giọt sương trời ủ lên trên các nụ hoa mới lớn dùng hơi thơ của mình thổi vào từng gốc hồng.

mặt trời vừa lên các cánh hồng tươi tỉnh hơn rung rinh trước gió. Trong thời gian đi lại trong khu vườn nàng Yêu Tinh luôn theo dõi nhất cử nhất động của chàng trai lạ, càng ngày nàng cảm thấy thương hại người Thư Sinh bên cuộc sống cô đơn trống vắng.

Nàng thầm thì!

Nhưng ta cứ giấu mãi thế này trước sau gì cũng lộ, chi bằng mình cải trang thành nam giới để gần gủi chàng

Thế rồi nàng quyết định làm người hàng xóm đến thăm

có ai ở nhà không thế? Nàng gọi với!….

Ai đấy?… chàng Thư Sinh bước ra trả lời!

xin lỗi, cô gọi tôi à?

Nàng Yêu Tinh giật mình, anh ấy biết mình sao?…

ồ không hình như giọng mình vẫn là con gái!… chết rồi…

nàng Yêu Tinh tự trấn tỉnh mình, à không!

tôi là trai anh ạ, tôi ở làng bên cạnh đi ngan qua thấy vườn anh hoa đẹp quá nên tò mò vào xem ấy mà!

Chàng thư sinh lịch sự cúi chào, mời anh cứ tự nhiên!

Xin lỗi tôi cứ tưởng anh là gái bởi… giọng … thôi bỏ qua nhé!

Nàng Yêu Tinh cũng lanh miệng, không …không sao…có vài người cũng nói vậy anh ạ!

À tôi tên là Ngọc Gai, anh gọi tôi Gai là được rồi!

họ cùng nhau đi dạo trong vườn hồng thật vui vẽ

từ đó hai người thành đôi bạn láng giềng

Ngọc Gai thường đến nhà chàng Thư Sinh vào chiều tối giúp chàng trai chăm sóc vườn hồng,

Chàng thư sinh có bạn cũng vui lên hơn. Có bàn tay ngọc Gai chăm sóc các cánh hồng lớn nhanh như thổi.

Một hôm Ngọc Gai vào phòng chàng Thư Sinh nhìn thấy một hộp gỗ chạm trỗ rất đẹp, cô tò mởm ra xem trong ấy có rất nhiều bài thơ tình, lời thơ cảm động khiến nàng rơi nước mắt.

Thì ra trước đây chàng đã có một mối tình đâu buồn thật tội nghiệp.

mỗi lần chàng Thư Sinh cắt hồng đem bán lại viết một bài thơ để vào hộp, có bài viết như  thế  này “ hoa rơi”

Hoa nở bên đời hương gió lay

Hồn ta gởi trộn dáng hoa say

Dấu rằng đôi mắt không còn mộng

Mười ngón tay run đợ cánh gày

Nếu còn kiếp nữa cho ta chết!

Hóa trọn thân tàn giọt nắng mai

Ôm lấy sương đêm đơm thắm nụ

Cho hoa tươi mãi giấc xuân đầy.

ôi nhiều quá… nhiều bài thơ tha thiết quá!

Cả người nàng Gai như có điện chạy nóng dần lên, mình yêu anh ấy sao?

Mình điên mất, chợt nghỉ đến rồi lại buồn.

Nàng thầm nói một mình!… tại sao trước đây mình không hóa thành con gái nhỉ?… nàng thở dài….

Thôi, muộn rồi nếu chàng ấy biết mình là yêu tinh thì chàng sợ chết khiếp được

Tôi đã biết em rồi!…từ sau cánh cửa vọng lại ,nàng Gai giật mình tái mặt dừng như muốn ngã, nàng lùi lại mấy bước miệng ấp úng

Anh!… anh đã!…

Chàng Thư Sinh liền nói, anh đã biết em là con gái chứ!

Nàng Gai thở nhẹ, thế mà em cứ tưởng!!!

Em tưởng gì vậy, chàng hỏi?

Không , không ạ mà anh biết em là con gái từ khi nào thế?

Chàng thư sinh lần tìm nắm  tay nàng Gai và nói với giọng trìu mến ,anh biết em từ cái hôm đầu tiên chúng mình cùng xách nước ấy. Vô tình chạm tay em, tay con trai gì mà mềm mại  nhỏ nhắn  như thế lại thêm giọng nói nhưng anh không thổ lộ bởi anh sợ có điều gì đó nên em không tiện nói thật với anh thôi.

Giận rồi, vậy là anh không thật với em!

Chứ em có thật gì với anh đâu? ….nàng Gai ngã vào vai chàng thư sinh cả hai ôm nhau cùng cười.

Tình yêu của họ bắt đầu chớm nở. Họ khắn khít bên nhau như đôi chim không rời ,ngoài vườn hồng như hiểu ý hớn hở vương mầm đơm hoa say cánh.

Hương hồng loan tỏa cả không gian bay lên đến tận thiên đình

Không bao lâu chuyện truyền đi khắp nơi, vườn hồng chàng thư sinh mù đêm đêm có nàng thiên nga bay lượn.

Người này truyền miệng sang người nọ, “ tò mò” dân chúng rình rập kéo nhau đi xem nhưng khi họ đến vườn hồng chỉ thấy một cô thiếu nữ sinh đẹp tuyệt trần.

Nàng Gai kiều diễm nhẹ nhàng lễ phép quý trọng mọi người, giọng cô cất lên trong như chim hót.  Ai cũng thương yêu Ngọc Gai

Một năm trôi qua đã đến ngày nàng Gai đi đầu thai

Vì quá yêu thương chàng Thư sinh, nàng Gai nấn ná ngày này hẹn ngày khác

Đêm nay ngoài trời bất thường sét đánh sấm chớp rung chuyển cả bầu trời không đỗ một giọt mưa vòm mây đỏ ửng, dân làng ai nấy đều hoảng sợ.

Nàng Gai biết đó là lỗi của mình làm thiên đình nổi giận, buồn vô cùng lòng đau đớn

Nàng bước vội vào phòng lúc chàng Thư Sinh đang ngủ say viết thư từ giã, Ngọc Gai hôn nhẹ lên trán người mình yêu rồi ra vườn ôm các cánh hồng khóc nức nỡ.

Các giọt nước mắt lăn tròn qua các cánh hồng chảy dài xuống thân hoa dừng lại như chờ đợi điều gì? một tia chớp xanh rú lên rợn người, nàng Gai biến mất trong đêm tối.

mặt trời lên đầu ngọn tre, ngoài hiên các con chim sẻ ríu rít như mọi ngày

chàng Thư Sinh thức giấc,”Ngọc Gai, Ngọc Gai” em đâu rồi?

sao em dậy sớm thế? Chàng gọi liên hồi nhưng không thấy Ngọc Gai trả lời, vôi vàng khoát áo đứng dậy lần mò ra vườn

Gai ơi! Gai ơi!!!

Cả không gian như lạnh lẻo, thật lạ lùng các giọt nước mắt đêm qua bỗng sáng lên như những giọt thủy tinh rọi vào mặt chàng Thư Sinh như có phép màu, mắt chàng nhấp nháy rồi mở toan.

Linh tính như mách bảo có chuyện chẳng lành, chàng chạy vào phòng trên bàn còn bức thư từ giã. Chàng Thư Sinh gào khóc thảm thiết khô cả họng, Gai ơi! Gai ơi!… sao em lại bỏ anh như vậy?

từ lâu tôi đã biết em không phải là người nhưng đã làm sao???

Em đã mang lại cho tôi những ngày hạnh phúc con tim tôi sống lại vì yêu em. Chàng lăn lộn bên vườn hồng hai ngày hai đêm, các giọt nước mắt của chàng cũng vương đầy các cánh hồng rồi cũng lăn nhẹ qua các giọt nước mắt của nàng Gai xen kẻ đều nhau cứng lại thành những chồi gai. Chàng Thư Sinh kiệt sức chết đi bên gốc hồng. Dân làng ai náy đều thương sót cảm động.

Từ đó dân gian đến  ngày chàng Thư Sinh qua đời họ xem như ngày lễ tình nhân, dùng cành hồng tượng  trương cho một tình yêu đẹp và cũng từ đấy hoa hồng luôn có gai những giọt nước mắt chung tình cũng không kém phần tinh khiết và bén nhọn. Tình  là đề tài muôn thuở luôn mang đến cho chúng ta những màu xanh, hơi thở dịu ngọt, một trái tim không biết mệt mỏi rung theo thời gian đến tận giây phút cuối cùng.

Bật mí: Hoàng Trúc xin thú thật với các bạn đọc, từ nhỏ đến lớn chưa được nhận hoa hồng lần nào vì mê hoa hồng nên tưởng tượng ra đấy thôi chứ hoa hồng có gai từ lúc nào HT không hề biết đâu. Chúc các bạn nữ trên hành tinh này sẽ nhận một cành hồng vào ngày đấy,và các bạn nam nhớ mua hoa tặng người mình yêu nhé!

Hai mùa lá đỗ

Thứ Ba, Tháng Hai 7th, 2012

Hoàng Trúc ngày 01- 02 – 2012

Cũng từ đấy, tôi yêu anh và nhớ!

Bóng chiều đi lòng hết ngóng lại chờ

Gió đã về,nghe mùa còn xa lắm

Buổi thu già ngơ ngát những cành trơ.

Cũng từ đấy, đêm có người ôm mộng!

Nỗi vui buồn gõ cửa giấc mơ hoang

Màn sương khói cõng hồn lang thang mãi

Tháng ngày trôi quên cả những nhọc nhằn.

Anh cũng thế, yêu tôi và thầm lặng!

Giấu bên đời đi lại mảnh vườn thơ

Anh không thể, tôi đây càng không thể

Lén nhìn nhau qua hình ảnh cũ mờ.

Từ buổi ấy, thu trong tôi rất đẹp!

Đến diệu kỳ lộng lẫy bóng tình nhân

Như chiếc lá khát mưa trong đêm hạ

Lòng ước ao từng bước sát lại gần.

Hương xuân tới, tôi lần mò vườn nhớ!

Lục tìm hoài nào thấy bóng hình tôi

Thơ đậm nét vuốt ve người xa lạ

Xuân thật buồn từng bước ngắm trăng trôi.

Đời chật hẹp, ước mơ xinh cũng hết

Viết gì đây khi tình đã không còn?

Anh vẫn đó nhưng hồn chia trăm ngỏ

Quên em rồi, anh có thấy vui không?

Ngày lặng lẽ bên đời thôi trau chuốt

Bóng đêm về cũng chẳng mộng làm chi

Hình ảnh cũ tôi đốt thành tro bụi

Dòng thơ quen bóp nát bỏ đi rồi.

Cứ như thế sáng đêm về một lối

Bỗng chiều qua anh ghé tặng cành hồng

Nhớ em nhiều, em có nhớ anh không?

Thu lại đến  nhưng thu không còn đẹp

Đôi lá vàng say mùa bay theo gió

Ôm cành hồng tôi lặng lẽ quay đi.

Chiều hoàng hôn

Thứ Ba, Tháng Hai 7th, 2012

Cuối hạ vườn chiều đôi lá bay

Lưng trời pha sắc gió heo may

Lao xao ngỏ trúc đong đưa nhẹ

Xõa tóc hoàng hôn nắng rụng đầy

Ngẫm nghỉ xoay đời về buổi nọ

Buồn vui lẫn lộn “có cùng ai”?

Nghe hương thu chín vàng thương nhớ

Thả bước sầu riêng nuối tiếc dài.

Bà cụ bán hoa

Chủ Nhật, Tháng Hai 5th, 2012

Chuyện ngắn

Một làng nọ. Có một bà cụ ngoài 70 sống một mình. Thường ngày bà cụ vào rừng hái các hoa dại, đem đến chợ bán kiếm sống qua ngày.

Ngày mai, là ngày lễ tình nhân!

Bà cụ hơi lo,  hôm đó mọi người chỉ mua hoa hồng.

Nghĩ rồi!… nhưng cụ vẫn vào rừng hái hoa.

Bất chợt cụ nhìn thấy một cây hoa hồng đỏ lạc giữa rừng, cánh hoa mịn màng, Bà cụ vui quá cắt cẩn thận rồi đi nhanh cho kịp phiên chợ.

Hôm nay chợ đông đúc nhĩ!

các chàng trai choi choi, thanh niên, ông già đều có,Họ chen nhau mua hoa .

Người tặng tình nhân, người tặng vợ….

Giỏ hoa bà cụ cũng nhiều người qua lại! ….

Một anh thanh niên đẹp trai bước tới nhìn giỏ hoa bà cụ . Anh ngắm cành hoa hồng một lúc, chợt nghĩ! Chắc hoa này bán rồi, anh bỏ đi.

Một lát sau một cậu trai trẻ hơn cũng đến nhìn hoa hồng, cậu nghĩ!

Chắc là… nó đắc lắm!… Rồi cậu chép miệng sang hàng khác.

Lại thêm một người nữa trung niên cùng ngắm nhìn cành hồng khen hết lời, ông ta nghĩ!

Hoa đẹp như vậy hiếm,  có  mua  dễ bị đắc, hoặc hớ rồi ông cũng bỏ đi.

Trong giỏ hoa bà cụ các hoa khác đã bán hết chỉ còn lại mấy cành hồng Bà cụ vô cùng ngạc nhiên!!!

Tại sao thế nhỉ?

Rồi bà cầm cành hoa nhìn đi nhìn lại ồ!… thì ra mình quên để giá tiền trên ấy nhưng các cành hoa khác đều có giá kẹp vào.

Xung quanh buổi chợ đã tan

Kít… kít- từ phía sau bà cụ quay lại.

Một anh chàng đạp xích lô vừa đến,

Chào cụ! Còn cành hoa nào không cụ?

bán cho cháu một cành!

Bà cụ cười khà khà …hoa bà bán hết rồi chỉ còn lại mấy cành hồng đẹp thế này mà chẳng ai hỏi đến!

Thế cụ bán cho cháu nhé!

thôi bán buôn gì chợ hết rồi tôi mang hoa về chỉ vướng tay, Tôi tặng cậu đấy!

Anh chàng đạp xích lô nghèo rách mồng tơi ôm mấy cành hồng vui như trẻ mới lớn.

Trên đường đi về nhà bà cụ lẩm bẩm….

Hoa cũng như người ( hồng nhan bạc phận) năm xưa mình đẹp nhất làng, ai cũng khen tới khen để thế mà cuối cùng lại gặp anh nuôi vịt ngày không đủ ba bữa. Các bạn cùng lứa con nào cùng lấy chồng không bác sĩ thì kỹ sư than ôi!… nghĩ mà buồn!….

Em xinh như một đóa hồng

Trăm con bướm lượn lòng vòng xem chơi

thật là quân tử trên đời

nào xem vỏ lụa gởi lời trâm anh.

Thuyền tình sống mãi với thời gian

Chủ Nhật, Tháng Hai 5th, 2012

Sau 19 năm còn thuyền tình của Hoàng Trúc và Adam đã đi xuyên không gian và thời gian, chồng chèo vợ chống trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn cũng có lúc êm đềm phẳng lặng. Ngày lễ tình nhân sắp đến HT và Adam chụp  bộ ảnh “hạnh phúc” làm lưu niệm cùng chia sẻ với các bạn, mong rằng những cặp uyên ương khác cũng hạnh phúc tràn đầy và có nhiều nụ hôn quyến rũ.


Đêm lá đỗ

Chủ Nhật, Tháng Hai 5th, 2012

người trong trái tim em

Gió một ít, sương rơi một chút

Nhớ anh nhiều đêm lạnh bơ vơ

Trăng xa quá mây tràn muôn lối

Nhân thế sầu, năm tháng đợi chờ.

Ngàn lời cũ gọt dòng thơ mới

Một tiếng yêu vô tội “được mơ”

Cành lá quyện không gian thức giấc

Đêm qua mau cuốn buổi dại khờ.

Thay lời trách móc

Chủ Nhật, Tháng Hai 5th, 2012

Thân tăng người Quy nhơn

Xa nhau rồi đừng trách nhau người ơi!

Thu thuở ấy không bao giờ trở lại

Hình ảnh xưa em giữ mãi bên đời.

Xa nhau rồi đừng cố níu làm chi

Xin mở rộng ngỏ tình cho gió thổi

Mong cuốn đi mãi mãi kỷ niệm buồn

Con tim xanh nhịp đều bên trống vắng

Lắng nghe đời xao xuyến mối tương tư

Hoa xuân nở nhưng lòng em đông mãi

Nhớ làm chi, mà hờn dỗi làm gì?

Mộng mơ nhiều tình như một trái đắng

Vỡ trên môi rát buốt tận tâm hồn

Rồi có lúc cơn đâu không còn nữa

Khi bên đời hương mới phất phơ bay

Em vẫn biết, anh thương em nhiều lắm!

Nhưng lòng em đã trao hết một người

Thôi đành vậy, quên em đi anh nhé!

Để đêm về đời nhộn, giấc mơ tươi.

không gian của riêng ta

Thứ Sáu, Tháng Hai 3rd, 2012

để có tuổi thanh xuân lâu dài, chị em chúng ta hãy cố gắn bỏ một ít thời chỉ cần 15, 20 phút một ngày là được bất cứ loại thể thao nào mà mình ưa thích đều tốt cả


động tác co giãn  cơ  bắp rất cần thiết cho các phụ nữ bắt đầu vào tuổi 30


sau khi khởi động thân thể vào buổi sáng, cafe làm cho mình thật thoải mái

Học theo bà Triệu bà Trưng

Lên quyền xuống cước bảo hưng đời này

Bia ôm quán nhậu mọc đầy

Xem chừng lão cố vác chày giã rong.

Trống vắng

Thứ Sáu, Tháng Hai 3rd, 2012

không gian của riêng ta

Lặng lẽ một ngày nghe trống vắng!

Đường về hiu hắc cỏ lung lay

Hoa vàng hai lối buồn ngơ ngác

Nửa bóng hoàng hôn nhuộm gót giày.

Nhìn con ong mật đi tìm bạn

Mùa gọi bên trời chiếc lá reo

Gió lộng thổi sầu đi chẳng hết

Cảnh thầm hiểu ý tiếng chim kêu

Vì đâu lỡ nhịp cầu ô thước?

Tình đến rồi xa người đợi chờ

Bến mộng chia đôi đường xẻ nẻo

Vì ai, em chợt hóa ngu ngơ?

Tham thẳm mắt xanh màu nuối tiếc

Chập chờn chiều rụng buổi xuân già

Má hồng lững thững tìm hương nguội

Buồn hoa khép cánh nhụy sương sa.

Mùa thu chết

Thứ Tư, Tháng Hai 1st, 2012

thân tặng người Quy Nhơn và Tây Ninh

Đi trong mùa thu chết

Giẫm trên lá vàng xưa

Nghe hồn thu vỡ vụn

Em tìm về trong mưa

Đi trong mùa thu chết

Cúi nhặt dấu mộng vàng

Du dương lời gió thổi

Ôi thấy tình miên man

Đi trong mùa thu chết

Mênh mông đời mênh mông

Lạnh bàn tay vô tội

Nước mắt chảy vào lòng

Em nhặt mùa thu chết

Như tìm lại đời mình

Một thời yêu cháy đỏ

Một  bóng hình rêu phong.

Thôi đành

Thứ Tư, Tháng Hai 1st, 2012

Mồng một em đi vào buổi tết

Mây buồn trôi nhẹ nắng ngoài khơi

Đào khoe năm cánh rung theo gió

Tay vẫy chào xuân rẽ ngỏ đời

Nhớm gót nặng lòng nghe đất thở

Mắt sầu ngoãnh lại bóng hoa rơi

Người đi cảnh nhớ bao giờ gặp?

Tình đứng trông theo buốt nghẹn lời.