Lời Kinh Trưa
Cơm cá trưa chiều tôi đã ngán
Vị đời ngọt mặn đọng thâm môi
Nhìn sâu cắn lá không thương tiếc
Đắng ruột kẻ trồng , xót mắt tôi.
Thiên hạ vô tường – thiên hạ lớn
Lệ lòng nhỏ giọt – lệ mồ côi
Hồn ta mở mắt, đời ta khổ
Thấy cảnh lầm than non nước ôi!
Chỉ biết tựa mình bên cánh gió
Mơ lời ru mẹ phận trăm năm
Võng con nhảy nhún đau lòng mẹ
Khúc hát ân tình bỏ oán căm…
Ta như chiếc bóng leo thềm rộng
Quên mất ngỏ về, lạc lối ra
Con bé nhà ai đang khóc đói?
Ngục tù vây chặt nhốt hồn ta.
Ngày 02/04/2014
TG: lê HOÀng Trúc
lửng thửng đời viết thơ bỏ túi
Đêm hết dầu, làm củi đốt chơi
Thiếu thời cơm hụt, áo tơi
Sách người thiên hạ đánh rơi, tôi thèm
Kiếp thạch sùng đêm đêm cắn chữ
Nửa cuộc đời trí ứ cục ngu
Trắng tay làm kẻ lù khù
Thiên hạ – ai trách đứa ngu làm gì.
Categories: Thơ điên, Thơ đời
No Comments »
« Nước Tôi Thổ Phỉ Làm Vua | Home | Câu Hò… Nỗi Nhơ Quê Hương »