Sao anh biết

Posted by Hoàng Trúc on Tháng Một 20, 2013

Sao anh biết nỗi lòng em khốn đón?
Cuộc đời này đâu chỉ có yêu thương
Chén cơm ngon, đôi lúc phải xẻ nhường
Con hẻm cụt cúi mình vì chân lý


Ta chia tay chẳng phải tiền – địa vị
Mà biển đời chằng chịt đặt tâm ma
Gió thượng nguồn lùa khóc dưới chân ta
Hồn con trẻ rên la thời tân cách


Thôi anh ơi! Hãy vui vì chức trách …
Là phận con, phận chồng lẫn phận cha
Thời thế cuồng, thân gái dẫm xông pha
Thuyền trong bão biết tìm đâu bến đỗ?


Phận mồ côi chạy trong luồng cám dỗ
Rãnh trắng – đen, đời nhầm lẫn là thường
Em có về lội qua lối tơ vương!
Nghe tim thắt quặn lên từng sớ thịt


Ngàn lời yêu chất chồng hồn câm nín
Có bao giờ anh hiểu thấu em không?
Vì gia đình vì dân tộc ngóng trông
Sâu đôi mắt nỗi đau đời em chịu


Anh hãy nghe tiếng chim chuyền líu ríu!
Giọt lệ còn … Rơi đọng mặn môi xuân.

Last modified on Tháng Một 20, 2013

Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
No Comments »

« | Home | »

Leave a Reply