Archive for Tháng Mười Một 11th, 2010

Thơ tình: Hương ca

Thứ Năm, Tháng Mười Một 11th, 2010

Chiều xuân êm ả gió thoảng qua

Sương xuống bến quê liễu la đà

Cổ bóng tà dương về sau núi

Vầng trăng lơ lửng áng mây hoa.

Bên đồng thấp thoáng cô gánh lúa

Trời đất chan hòa khúc tình ca

Chắp mối tơ thừa ai có đặng

Lòng ta trổi dậy trái tim già.

Thơ tình: Thu lạnh

Thứ Năm, Tháng Mười Một 11th, 2010

Đêm thu khắc lậu đếm canh tàn

Mây gió ngoài vườn ánh trăng trong

Rọi bóng tùng dương lay động nhẹ

Xa xa gà gáy giục nước ròng.

Long đong phận nữ nằm nghiêng ngửa

Chép miệng thương thân lạnh ngõ lòng

Bạc phận hồng nhan  phồn hoa lẻ

Ngày xưa biêt thế nhận đóa hồng.


Võ Tấc Thiên mất cá giống

Thứ Năm, Tháng Mười Một 11th, 2010

Chong đèn một bóng đợi đêm thâu

Chớ biết canh hai chàng lẫn đâu?

Bể cạn con trầu toan nhảy mất

Quân nô canh cánh đợi mé rào.

Bay đâu! Bắt lấy loài gieo giống.

Thưởng lớn, anh em cố lên nào

Trống đáy, bể bà nôm thiếu cá

Đòn roi sinh tử xuống lệnh mau.


Thơ tình: Chú vịt con

Thứ Năm, Tháng Mười Một 11th, 2010

Cắp cắp tiếng vịt ở bên ao

Mẹ ơi! Bắt tép cho con nào!

Lũ gà chen nhau dành hết cả

Chẳng biết con đây phải làm sao?

Cắp cắp trong vườn tiếng vịt cha

Mẹ con sương gió nay đã già

Chắp cánh vào đời đi con nhé!

Chớ có ham chơi mãi la cà.

_ Bài thơ này Hoàng Trúc đã viết tháng 06 năm1983.  Mùa hè năm ấy cái nóng của miền Trung rất khó chịu.  Trúc bị mẹ rày vì không đi vớt rong cho vịt.

Mẹ bảo!  Vịt đói thiếu thức ăn, con hãy lùa vịt xuống ao đi!

Trước nhà có cái ao nho nhỏ, Trúc vội lùa đàn vịt xuống đấy.  Nhìn bên kia bờ mương, bọn trẻ chăn bò đùa nhau hí hửng rồi lại nhìn xuống đàn vịt, buồn buồn Trúc vội bẻ nhánh tre nhỏ viết vài dòng trên mặt cát.

Thế rồi ngày hôm sau trong tiết học văn.

Cô giáo cho đề bài viết: các em tự chọn miêu tả một con vật trong vườn nhà.

-May quá Trúc nhớ lại hôm qua về mấy con vịt, thế là Trúc đã viết bài văn về đàn vịt của mình.  Cuối bài Trúc để các câu thơ hôm qua vào.

Trước giờ phát bài, cô giáo nghiêm nghị hỏi ngay giữa lớp:

Trúc! Ai dậy em viết thơ vậy?

Hú hồn, Trúc ấp úng trả lời:

Thưa cô, nhà em có rất nhiều sách thơ, thường ngày em hay đọc nên quen với vần điệu kiểu này.

Cô bảo: bài văn em rất hay đã đươc điểm cao nhất lớp cô rất thích bài thơ ấy.

Ôi! nhẹ cả người, lần đầu tiên Trúc có điểm chín ở môn văn. Trên đường về nhà, Trúc vui mừng khôn xiết, miệng cứ lẩm bẩm bài thơ rồi tự cười với mình.

Trúc xin tặng bài thơ này cho các bạn tuổi hồng cùng đọc nhé!…

Bay đi tuổi hồng

Nhớ rặng tre xanh gõ tuổi hồng

Kẻo kẻo, kẻo kẹt mọc mé sông

Lối gió đôi bờ vòm nghiêng ngã

Ôm lấy bờ vai mái tóc bồng.

Thời gian chắp cánh bay theo gió

Dấu chân dĩ vãng lún bụi đồng

Nhìn lại bến bờ xa xôi quá

Nỗi nhà tang tác, phận long đong.