Đôi Dép Lưới
Nhớ Nội Thuở Hàn Vi
Tôi bới tung tìm lại ngày hôm ấy
Hình ảnh Nội trong góc khuất hư hao
Dưới bàn chân thời gian mượt mà chảy
Gió mùa thu qua cửa – hát rì rào
Còn mảnh áo năm xưa trong ngăn tủ
Ôm trên tay hương của Nội vẫn còn
Và lời hứa tận lòng tôi hổ thẹn
Chưa làm tròn thì Nội đã ra đi
Đôi dép lưới Nội mơ thuở hàn vi
Điểm gót hoa thêm phần xuân sắc
Thấy người sang tới lui đẹp mắt
Để vui cùng tôi hứa tặng BÀ yêu.
Đời khúc khủy tôi như diều trước gió
Lạc đường trần vướng vạ kiếp mưu sinh
Xương thịt nát tấm thân còi nho nhỏ
Người thân tránh lìa – xã hội coi khinh
Trên sỏi đá tôi hồn nhiên đi tới
thành tựu vững vàng địa vị cao sang
qua hàng mã thấy ngàn đôi dép lưới
rất vô tư hai khóe lệ vỡ tràn
ôi quá muộn ….Nội ơi! Lời con hứa!…
Bởi cái nghèo không chờ đợi ước mơ
Thật đơn giản nhưng lại là rất khó
Vì Nội tôi không trở lại bao giờ.
Đêm hôm qua nằm mơ chợt thấy Nội
Về trước sân mang đôi dép lưới vàng
Tôi vui quá xoay người văng cả gối
Mắt nhắm lì không muốn mộng vội tan.
Ngày 8/3/2014
Categories: Thơ đời
2 Comments »
« Phận Người ơi | Home | Điệu Ru Mùa Thu »
Tháng Ba 9th, 2014 at 11:36 Chiều
Em dẫn ta về cổ tích
Sương giăng bến nhớ quê hương
Bà ngồi giữa dòng hương sắc
Môi em lại đỏ cội tình
Chúc mừng em
Tháng Ba 10th, 2014 at 3:51 Chiều
cám ơn anh ghé thăm em
đêm nay trăng sáng rơi thềm đó nghe!
viết cho em một bài vè
thả vào cung hạ giọng ve thêm đầy
chúc anh sức khỏe Kiều Giang