Hạt bụi chúng mình

Posted by Hoàng Trúc on Tháng Tám 5, 2012

Thân tặng  thi sĩ MCs

Mẹ sanh ra em nên hình nên dáng
Mẹ sanh ra anh thành đấng trai tài
Con sông nào cũng đỗ về một nẻo
Tiếng sóng chiều dào dạt khúc tình thu

Trời mây trắng- sương tan dần cuối gió
Quê hương anh nắng hạ chắc khô tàn
Ngọn lúa non – mơ màng – em bật khóc
Cháy tận lòng và  ngút cả thời gian

Giấc mơ nào?

qua đêm không cạn

Cuộc tình nào?

không ngang trái, chua cay

Giọt đắng môi  anh, em chưa lần được chạm

Vị ngọt da em, anh cảm thấy bao giờ

Hay ta cùng hạt bụi ngày xưa ấy?

Của muôn thu nay trở lại làm người

Hay anh là hạt bụi ngày xưa đó?

Lạc giữa hồn em – nho nhỏ – một tình yêu.

Hoàng Trúc ngày 05 -08 – 2012

Chuyện cuối tuần

Cái bóng

Chiều dần, sương xuống thấp, xa xa các con
én chập chờn như chưa muốn về tổ.
Bên khu nghĩa trang rộng bao la, có nhiều ngôi mộ chạm trổ rất đẹp.
Một đám đông khoảng chừng vài chục người, họ chia nhau thức ăn trên chiếc bàn đá.
Ô chà! Thức ăn toàn là sắn khoai củ, bánh kẹo cúng cô hồn…v. V…
Cái bóng đi đến gần hơn, giọng nói nhỏ nhẹ:
-Thưa cụ! Cho cháu ăn với ạ!…
Mọi người nhìn cái bóng sững sờ… Không ai nói gì cả.
Bóng nói:

-Lâu quá không được ăn những món của quê hương, cháu rất thèm!
Bà cho cháu xin nhé?
Bổng dưng bà già nổi giận:
-Tất cả thức ăn ở đây đều có ghi tên phần của mỗi người, tên cô là gi?
Cái bóng liền đọc tên…. Ú ớ một hồi… Bóng trả lời!
Cháu không nhớ tên mình đâu cụ ơi!…
-Thế thì cô không ăn thức ăn này được.
Cái bóng chần chừ không đi…
Sao còn đứng đây chưa đi ? Gần đến giờ giới nghiêm rồi, về mau đi.
-Thế! Cháu không biết cháu là ai sao?

-Dạ không ạ.( bóng) trả lời
Một người trong đám đông la lên:

-À tôi biết cô ấy. Cô ấy hay đến nhà MCs ở QN mỗi ngày đó.
Bà già lại mắng:

-Mày điên à? Con bé này ở tận đâu. Làm sao mỗi ngày nó đến nhà MCs ở QN được?

-Í . Bà nhìn kỹ xem. Cô ấy là “cái bóng” chứ có phải một thân hình bằng xương bằng thịt đâu…
Bà già quay sang phía cái bóng hỏi:
-Thằng này nói đúng không cháu?
-Dạ đúng.  Bóng trả lời
Thế cháu có bao giờ nhìn thấy MCs như thế nào không?
-Dạ không! Bóng lắc đầu
Vậy thì bà yên tâm rồi, bà già thở phào nhẹ
rồi cười… Khà… Khà…, cháu vẫn còn….
-Bây giờ cháu nhớ tên mình chưa?…. Bảo thằng MCs nó nhắc cho mà nhớ nhé!…
Về đi!… Bà già tiếp tục ăn đồ của quê hương vẫn thường gởi đây.

———–
19 giờ chiều Rằm Tháng Bảy- tại cổng thành phố thiên đường.
chúc cuối tuần vui nhiều ….HT uống Cafe buổi sáng nên viêt  giải trí hù MCs đừng sợ nhé!… hi hi


Đố ai nắm được chữ tình?…

Đố ai đoán được người mình sẽ yêu?…

Trăm xuân đọng lại một chiều

Ta cùng xây mộng dập dìu áng thơ


Đố Mai Chiêu Sương

Đố ai! đếm được sương bao tuổi…

Và gió sinh ra tự thuở nào…

Biển nọ, bao giờ vào cõi chết …

Sông già, rong mục, nước về đâu???.

Tình ơi! Có bán cái ngu ngơ?

Mang về gọt đẽo,  ngọt vần thơ

Chợ người!… Ai bán… L ời yêu đẹp?

Hãy bán! Ta mua một đợi chờ!…

Đêm nằm đếm những ngón tay thon

Mưa nắng  chai  sần,  vạn héo hon

Môi rét – xa đời – đâu lữ khách?…

Bao thu… Nhặt lá… Một lối mòn.

Còn anh, còn tuổi, em còn mộng!…

ngút ngàn hương sữa hồn tiêu diêu

ngàn năm một bóng, trăng in đáy

sáng tận mai sau những buổi chiều.

Last modified on Tháng Tám 6, 2012

Categories: Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
2 Comments »

« | Home | »

2 Responses to “Hạt bụi chúng mình”

  1. Mai Chiêu Sương Says:

    TRẢ LỜI ĐỐ ANH
    Về LHT.
    —–
    Sương không tuổi, còn em sương xuống.
    Gió sinh ra từ thuở yêu em
    Em làm lay lắc con tim
    Nhớ thương thành biển không thuyền vượt qua!
    Rong rêu mục nghiêng tà trăng lặn
    Tình như sông xa vắng ra khơi
    Biển em nhấn đắm một đời
    Nguồn xanh nước lũ tình vơi lại đầy.
    Bao giờ được nắm bàn tay?
    Bao giờ ôm cái ngu ngơ lòng nàng?
    Sương rơi quyện nhánh trúc vàng
    Nhặt mùa thu rụng mơ màng mắt em
    Môi hồng chi nhạt nắng hiền
    Dáng ai đẹp bước qua miền tương tư.
    Còn em con sóng ngất ngư
    Cố trườn theo dấu chân người trong thơ.
    Hỏi anh, hỏi đến bao giờ
    Chợt nghe hồn ngã bên bờ quạnh hiu.
    MCS.
    ——
    Xin thông cảm vì hồi đáp chậm do mấy nay bị…quẹo sườn đó.
    Mai sẽ hồi đáp tiếp nữ sĩ LHT nhé.

  2. Hoàng Trúc Says:

    Dáng ai đẹp bước qua miền tương tư.
    Còn em con sóng ngất ngư
    Cố trườn theo dấu chân người trong thơ.
    Hỏi anh, hỏi đến bao giờ
    Chợt nghe hồn ngã bên bờ quạnh hiu.

    xin lỗi nhé!</strong>

    Dân ca viết tặng “người thơ”
    Sang nay “ông xã” lờ mờ xem qua
    Bài thơ tình ý đậm đà
    Đong đưa mây nguyệt, hẳng là tặng anh?

    Giọt sương còn đọng trên cành
    Nhìn qua song cửa em đành nói suôn
    Tình ta năm tháng tròn vuông
    Dân ca trung bộ, em luôn tặng chàng.

Leave a Reply