Thơ tình:

Posted by Hoàng Trúc on Tháng Ba 7, 2011

TRĂNG KIA TRĂNG Ở CHỐN NÀO?

ĐÊM NAY SAO LẠI BAY VÀO VƯỜN TA

NGHIÊNG VAI ĐÓN BÓNG TRĂNG NGÀ

TRĂM THU NHUỘN LÁ THAY DA MỘNG CÙNG.

Last modified on Tháng Bảy 6, 2011

Categories: Thơ tình
4 Comments »

« | Home | »

4 Responses to “Thơ tình:”

  1. Nguyên Phan Says:

    Trăng nào ở chốn xa xăm
    Hồ in đáy nước tháng năm nhuộm vàng
    Xuân qua – hạ đến – thu tàn
    Đông về xin gởi mộng vàng cho ai. . .?

  2. Nguyên Phan Says:

    Ngày Quốc tế phụ jnữ 8/3. Vợ chồng mình chúc Trúc luôn trẻ, đẹp và thành đạt nhiều hơn trong cuộc sống. Chúc gia đình em mạnh khỏe và hạnh phúc.

  3. Hoàng Trúc Says:

    Cám ơn anh nhiều!
    Rất tiếc bên này không có ngày ấy mà xưa nay từ khi em là một phụ nữ cho đến nay. Chưa bao giờ có ai tặng cho em một bông hồng nào cả dù chỉ là đùa ,anh có tin không? cừơi
    đây là bài thơ em đã viết cho mình ,câu chuyện là như vậy;
    vào một buổi chiều ngày 8/3 năm 2003 em đang đứng trước một tiệm tóc cạnh bên có các em học trò đang bán hoa nhiều thanh niên ghé qua mua hoa nhìn gương mặt họ đầy hớn hở.Bất ngờ có một người đến bên em thấy anh chàng này buồn thiu, cầm một đóa hoa hồng trên tay đưa cho Trúc và nói,”cho cô này”rồi bỏ đi.
    mặc dầu nhận cành hoa vô duyên nhưng Trúc cũng thấy vui, vì lần đầu tiên nhận được hoa hồng, sau đó Trúc mang hoa về nhà cắm vào bình sáng hôm sao hoa héo, Trúc tự hỏi sao nhanh quá vậy?…
    hơi buồn buồn Trúc nhặt từng cánh một rồi đêm hoa chôn trước nhà làm kỷ niệm.
    bài thơ này cũng từ đó mà có;

    khóc một loài hoa

    bên trời nhặt cánh hoa rơi
    đắp ngươi nấm mộ hỏi người có thương
    màu hoa chết gục bên đường
    cành hoa rũ xuống tiếc thương giống nòi
    thương hoa giọt lệ rơi đôi
    ngày sau ta rụng ai ngồi nhớ thương
    chơ vơ lạc chốn tha phương
    đất nhà quên mặt phố phường quên ta
    khi nào thân hóa thây ma
    xin hoa đặt lại mộ ta cành hồng.

  4. Kẻ Lữ Hành Says:

    ông trăng kia ở trên trời,
    buồn lòng ông mới dạo chơi bên vườn.
    cành tre, khóm trúc phơi sương
    trào dâng khóe lệ trên đường mình ông…

    thất tình buồn, hóa thành thơ
    đừng chê thơ dở cho tơ rối lòng!

Leave a Reply