Đứng gió

Posted by Hoàng Trúc on Tháng Tư 30, 2013

Ta về trả lại những ngày xưa

Chỉ còn mỗi ta, cũng thấy thừa

Trăng sao, gió mát… gom trả hết

Nghĩ xem con tạo đã tròn chưa?


Thất cười!

Ôi!…. cái rễ má dây mưa…

Cứ trả mãi chẳng vừa ta…vừa họ…

Tóc rơi – xương giòn- thân còi nhỏ

Biết khi nào mới trả hết trăm năm?


Hình ảnh hôm qua vùi với xa xăm

Còn một mớ… nay nằm chờ góa bụi

Con mắt trần gian đục ngầu buồn tủi

Giọt lệ chảy dài… chẳng ướt đến môi xa


Thấp thoát quay lưng, giàn mướp- giàn cà

Trái đủng đỉnh, nay ngã già xơ xác

Mùa cau trổ bông, gió lùa thơm ngát

Ngọn cao vời không che mát bóng tôi.


Nặng trong hồn… nỗi nhớ xa xôi

Lơ lửng  mãi cái thời còn cắp sách

Ôi! trăm năm mặn dòng huyết mạch

Trả bao giờ… mới hết những âu lo???….

Last modified on Tháng Tư 30, 2013

Categories: Thơ đời, Thơ tình
3 Comments »

« | Home | »

3 Responses to “Đứng gió”

  1. Mai Chiêu Sương Says:

    MCS thích tấm hình nầy quá!

  2. Hoàng Trúc Says:

    MCS thích tấm hình nầy quá!
    ————-
    TẤm hình vừa mới chụp, ông xã hái nhánh phượng thật đẹp tặng vợ đấy
    ở Thailand hoa phượng đẹp lắm ; cánh to rực rỡ … phát mê anh MCS ạ

  3. Hoàng Trúc Says:

    THƠ EM
    Thơ em dần đã xuống màu
    Nghe trong biển bụi âu sầu còn vương
    Thơ em thiếu trọn tình thương
    Chung tình chi nữa chọn đường khác đi…

    Ảnh em chụp sao mờ mờ ảo ảo vậy.?
    ———————————-
    CÁm ơn Trúc Bình ghé thăm
    Xưa nay mình vẫn một đường
    Thơ từ máu huyết chẳng lương lẹo gì
    chữ tình mang nặng tựa chì
    Ai mê cứ nắm, tôi thì chẳng ham

Leave a Reply