…Với Thời Gian

Posted by Hoàng Trúc on Tháng Tư 12, 2013

Bàn chân đã mỏi, đời dần cạn

Lâu lắm ta quên ngắm cảnh tà

Chẳng biết hoàng hôn vàng tím trắng…

Sương chiều vắng gió khó bay xa


Nghe thu rạọ rực đôi tàn lá

Lớm chớm hương vàng thả lối xưa

Như mộng ru hồn người sắp cũ

Trăm năm đâu mấy để dư thừa?…


Bao nhiêu cho đủ thời đôi lứa

Có đọng cũng là những vỡ hư

Mây trắng trên cao chờ gió thổi

Màn đêm buông nhẹ tự bao chừ?.


Giá như ta có được người ấy!?

Đi suốt con đường của thế gian…

Thì chắc chi giờ còn mộng tưởng

Những lúc trưa chiều với miên man

Last modified on Tháng Tư 19, 2013

Categories: Thơ đời, Thơ tình
No Comments »

« | Home | »

Leave a Reply