Rồi có lúc

Posted by Hoàng Trúc on Tháng Một 13, 2012

Rồi có lúc anh em mình gặp mặt

Nói gì đây khi khoảng cách gần nhau

Lời thơ cũ hay ngượng ngùng ngày mới

Em hiểu rồi, cứ để gió xôn xao.

Rồi có lúc khoảng trời như nhỏ lại

Hai nửa đời ghép chặt một nụ hôn

Hôn vành trán hay môi hồng phai nhạt

Em hiểu rồi, nhìn nhau với mỏi mòn.

Rồi có lúc nghe em cười khúc khích

Hai đầu dây mãi mãi chẳng gắn liền

Con đường tình song song không đến đích

Em hiểu rồi, chúng mình khóc triền miên.

Thôi!… thôi nhé!… đừng nghỉ thêm gì nữa

Lệ tuôn dòng ướt đẫm nhão hồn thơ

ở nơi anh có nghỉ gì không nhỉ?

Em hiểu rồi, ngày ấy vẫn đợi chờ.


VÀ NHƯ THẾ
Tặng LHT.
****
Và như thế là…mình yêu rồi đấy.
Có bao giờ Chúa lại cản tình yêu?
Có bao giờ giữa hai người đã thấy
Nỗi niềm nhau không…riết lại vòng tay?

Anh vẫn biết cuộc đời không như mộng,
Nhưng tình yêu đôi lúc có ai ngờ?
Dâng hiến hết dẫu cho đời có muộn
Vẫn thỏa lòng khát vọng nhúm trong mơ.

Đâu cần thiết phải cung son điện ngọc?
Đâu kể gì lá ngọc với cành vàng?
Anh là thế – Chỉ cần tim nhau gọi
Là tìm nhau và ngã trọn vào nhau.

Rồi đến lúc hai đứa mình hội ngộ
Ta còn gì vắt trao hết cho nhau;
Hạnh phúc đó chứ còn tìm đâu nữa?
Không cho người yêu quí để cho ai?

Tình đợi đó. Hẹn em xuân nầy nhé.
Về thăm nhau cho thỏa mãn ước ao,
Cho trái tim, cho máu thịt hòa nhau
Thành một khối ái tình say đắm nhất.

Hẹn em nhé. Anh chờ nghe tiếng gọi,
Anh đợi em như én đợi xuân về
Như kẻ khát ngàn năm thèm giọt nước
Hãy gần nhau hưởng trọn cuộc đam mê.
MCS -13/01/2012

Last modified on Tháng Một 13, 2012

Categories: Thơ tình, Thơ xuân
1 Comment »

« | Home | »

One Response to “Rồi có lúc”

  1. Hoàng Trúc Says:

    BHK, bốn câu thần thơ nghe tương tư quá. Cám ơn anh… và….

Leave a Reply