Archive for Tháng Mười Hai 21st, 2011

Nửa mảnh trăng mềm

Thứ Tư, Tháng Mười Hai 21st, 2011

Hoàng Trúc và mùa hè đà nẵng năm 2009về quê nội

Cùng với đêm đi tìm dĩ vãng

Xé vành trăng thả nhẹ dòng thu

Thuyền trôi mãi dạt vào sương khói

Bờ bến xưa hoang vắng mịt mù

Lạnh tê tái môi hồng rớm máu

Nặng mái chèo tìm lại bãi sen

Đây một cõi non bồng thuở nọ

Cuốn hồn si đến tận bây giờ

Như con bướm chập chờn mùa mới

Tuổi chớm yêu mơ mộng dại khờ

Đâu biết tình sâu như đấy biển

Xa nhau rồi sen cũng buông tơ

Đời dần cạn ý riêng còn đợi!

Lâu lắm rồi anh đã “của em”

Sóng lặng lẽ mang tình gởi biển

Còn đêm nay nửa mảnh trăng mềm.

Chiếc bánh chưng xanh

Thứ Tư, Tháng Mười Hai 21st, 2011

Mẹ ơi! năm nay con không gói bánh chưng vì trong vườn  không có lá chuối cả, chỉ có lá riềng nước

rất mỏng và nhỏ nên con chỉ gói bánh tét thôi. Mỗi đòn nhỏ một gan tay nhưng cũng ngon Mẹ ạ.

đừng buồn Mẹ nhé! con gái của Mẹ nhớ Mẹ nhiều

Cứ đến xuân lại nhớ về quê tổ

Nhớ mẹ hiền, nhớ mùi cám lên hương

Hoa đào nở, con én đùa trước gió

Ve vẫy chào réo gọi những mầm xanh.

Đêm giao thừa chiếc bánh chưng mẹ gói

Lá chuối xanh mỗi lớp một niềm vui

Bánh năm nay đẹp như con gái mẹ!

Da mịn màng và cũng đượm nét duyên.

Pháo nổ rồi lụp bụp phía ngoài hiên

xác hồng bay xếp thành đường hạnh phúc

Ngày vu quy tôi theo chồng tá túc

Xa mẹ hiền khuất vạn dặm trời mây.

Chiếc mủng tròn ngày cũ vẫn còn đây!

Từng hạt nếp thiếu hơi bàn tay mẹ

Mười năm tròn bên đời con lặng lẽ

Cũng tập tành thay mẹ gói bánh chưng.

Nếp  xứ người rời rạc có… là mừng

Thêm hạt đậu cũng không bùi, không dính

Cặm cụi gói với lòng con thầm kính

Khẽ thầm thì như có mẹ ngày xưa

Bánh chín mềm, ngoài trời lợp đợp mưa

Như chân mẹ từ ngàn xa vừa đến.

Tôi gục đầu khấn thầm bên ngọn nến

Đĩa bánh chưng như muốn nói thành lời

xuân lại về!

con mời mẹ, mẹ ơi!

Ngọn nến cười tỏa bùng tràn hơi ấm

Trong nhớ thương dòng lệ trào ướt đẫm

Bánh trên tay tôi khẽ nuốt nghẹn ngào

Con thường chờ mẹ trong cõi chiêm bao

Khi đêm xuống mẹ đừng quên mẹ nhé!.