Yên quốc bình thiên hạ
*****
Trăng thu ngàn dặm chiếu giang hà
Sơn thủy trùng trùng nới chân ra
Ai biết đất trời đà bao tuổi
vui lòng, ta hát hộ lời ca
Việt Nam sông núi mây ngàn dặm
Hồng Lạc muôn đời tiếng vang xa
Cố quốc yên bình dân thụ hưởng
Rừng vàng, biển bạc đãi gần xa.
Thơ tình: Chơi hoa nứt nẻ
Chiều ba mươi chợ hoa ngập lối
Bác tìm gì hối hả thế kia?
Bán buôn ế ẩm thế này,
Cành hoa mai ấy cũng hay bác à.
Tuổi tôi nay cũng đã già
Đồng lương thấp kém dám mà mó tay
Kìa nàng nứt nẻ hay hay
Một đồng mua lấy mà xây mộng vàng
Đêm xuân dưới ánh trăng vàng
Hồng hồng, đỏ đỏ đều ngang nhau mà
Biết chăm, biết bón, biết rà
Quanh năm đặng ấm cửa nhà đấy thôi.
Mẹ là cô giáo
*****
Hạc trời hạ cánh giữa đêm trăng
Bạn hãy cùng ta đến phố hằng!
Bên ấy cánh tiên vừa thức giấc
Hồng hoa rạng rở nhảy lăn tăn
Cúi đầu xin mướn cành đơn mẫu
Ngày giáo đến mai rộn phố phường
Gởi gió đeo hương lùa cửa phủ
dâng lên hồn mẹ ngàn nhớ thương.
Cành hoa giấy
******
Mộng thấy đêm qua cánh hồng đông
Sáng nay qua chợ tự nhủ lòng
Mua hoa tặng mẹ ngày nhà giáo
Chắc mẹ, nơi lòng có đợi trông?
Năm nay đông lạnh hơn năm trước
Rét rét ngoài kia hạt sương đồng
Bẻn lẻn tay cầm cành hoa giấy
Mẹ ơi! tặng mẹ một cành bông.
Thật lòng con muốn tặng hoa tươi
Tấp nập hôm nay một phố người
Nghẹt nỗi màu hoa chưa ấm nụ!
Nghe con thỏ thẻ, mẹ tươi cười.
Chút tình con gởi mẹ tràn vui!
Hoa giấy, hoa tươi cũng là quà,
Cô giáo ngày xưa là mẹ đó!
Con là tất cả một cành hoa.
*Kính tặng các mẹ là cô giáo, nhân ngày 20-11
Hoàng Trúc: viết theo yêu cầu các bạn đọc, chúc các bạn vui vẻ.
Mái nhà xưa
******
Nhà tôi nho nhỏ ở cuối làng
Chiều chiều ra ngỏ ngắm thông reo
Men theo bến Huyến đôi bờ sậy
Lác đác trên sông những cánh bèo.
Gió nồm thổi nhẹ đêm hè nóng
Trời sao lấp lánh ánh trăng treo
Rổ sắn mềm thơm cùng muối đậu
Vui đủ qua đêm cuộc sống nghèo.
Mẹ hò ù… ơ …con cá lội!
Nhanh tay mà bắt tiếng cha chèo.
Xoong nồi chén đũa đua nhau gõ
Cả nhà nhộn nhịp cùng hát theo.
Biết mấy buồn vui mà kể xiết
Thời gian thấp thoáng đã bay vèo
Chiếc bánh sắn chiều nơi xứ lạ
Ngậm ngùi bóc lá, hạt mưa gieo.
Môn đăng hộ đối
Đưa tay anh vút cọng ngò,
Nghe mùi hương nặng hỏi ngò ai gieo?
Bên vườn có tiếng quạ kêu!
Ngó ông trưởng đấy chớ rều mà hư.
Đến mùa cúng tổ còn dư,
Mới đem lên tỉnh để trừ thuế quan.
Thằng nào dám xỏ chân ngang
Dấu ngò dẫm lại thì mang tội trời.
Quan trên phán xuống một lời
Đầu lìa khỏi cổ hết đời nhởn nhơ.
Ngò kia đã có chủ chờ,
Đừng vào vườn hổ, chết khờ vì hương.
Thơ tình: Cỏ hoang
Hãy khóc đi khi trái tim còn đập!
Nó ngũ rồi giọt lệ cũng khô đi.
Sáu mươi năm ai đó có nghĩa gì?
Nhưng chỉ với những cuộc đời êm ả.
Còn với ta tấm chân tình dối trá
Dòng thời gian nghiệt ngã đến vô cùng.
Vạn vật này trời đất là của chung
Sao linh hồn, mỗi người ôm một nỗi?
Hỡi! trăng sao tỏa muôn đường muôn lối.
Thế mà ta không chốn để đi về
Bóng chiều tàn, bóng xuân cũng vội tan
Trông trời xa mà thấy lòng cô quạnh.
Nghĩa trang đêm chúng nhìn ta ớn lạnh
Cọng cỏ non sợ sệt níu gót giày
Màn bóng tối bao trùm muôn vạn vật
Một linh hồn chạy lạc cùng cỏ hoang.
Đi nhặt thời gian
*****
Tôi yêu quê tôi khi bình minh thức giấc
Yêu đồng lúa vàng nhan nhản cánh cò bay
Chiều hạ vàng bắt bướm đuổi hăng say
Yêu hoàng hôn tím dần về sau núi.
Nhớ thương quá quê hương thời ngắn ngủi
Ta ra đi lòng lưu luyến ngậm ngùi.
Bỏ lại sau lưng những chuỗi mộng mơ
Và những lời thơ non mềm ngây ngất.
Tiếng mẹ ru, đêm say lòng trời đất,
Lạnh bóng cha già thui thủi đồng sâu
Những chiều mưa bụi chị em dắt nhau
Bên đường làng lũ trâu già gặm cỏ.
Nhớ những ngày ấu thơ tôi đã có
Sờ làn môi nức nẻ bởi thời gian
Bàn chân chai cằn cỏi kéo dặm đàng
Thời gian chết, đâu nhặt về lối gió.
Tôi mơ màng hôm nay đêm trăng tỏ
Nhìn chân mây chép lại những hồi đầu
Bể trời già không biết cuộn về đâu?
Quê hương ơi! Ngày nào ta trở lại.
Lộn giống
Mây thu ngàn dặm tím chen hồng
Rét rét hạt vừng giọt nước trong
Bướm ong ầm ầm xô nhau chạy
trời đất tung hô bụi cát lồng
Nhông nhông cô bướm vàng nhỏ nhất
Lấn quấn đeo anh châu chấu đồng
Canh cánh mẹ nàng kẹp sau váy
Thằng này chớ lấy vòi nó cong!…
Thơ tình: Sơn Trà ngày ấy
Chắc anh quên rồi có phải không?
Thời gian cát bụi phủ tuổi hồng
Trên đỉnh Sơn Trà ngày xưa ấy
Gần nhau mà lại thấy hư không.
Trách đám sương mù giăng kín lối
Đường trơn sỏi đá dốc lẫn đồi
Em muốn đến gần anh hơn nữa
Cách nhau tấc thước mà xa xôi.
Đưa tay em gọi anh! anh ơi!
Giữa đôi chúng ta một khỏangr trời
Rừng lá xanh màu giăng muôn lối
Anh ở bên trời ngắm em thôi.
Thế rồi ngày kia em đã xa
Kỷ niệm bỏ lại đỉnh Sơn Trà
Gởi mây, gởi gió cùng biển cả
Em đã đi rồi mãi mãi xa.
Thơ tình: Ngọn đông phong
Nhờ ai ngăn lấy ngọn gió đông?
Nắm giữ vườn tiên mấy cánh hồng,
Xuân đến em về trao lời hẹn
Màu hoa ta sợ rụi trước đông.
Hương xưa dáng én lùa qua ngõ
trăng gió mừng ai vẫn chưa chồng
Đêm xuống thư tình anh gõ cửa
Vườn xuân đôi bóng nụ reo bông.
Thơ tình: Lời gió
Chàng đừng khen nữa mà thuyền lắc lư.
Em về bên ấy có dư,
Vườn anh đầy bướm bao chừ tới em
Tích xưa các cụ có kìm
Thà trôi bể cạn, chứ chìm biển sâu
Em nào muốn chuổi ngọc châu
Một đôi nhẫn cỏ mâm trầu mà thôi
Nhớ đừng chẻ lá thêm vôi
Ngày sau có nợ, hoa trôi gặp bèo.
Thơ tình: Hương ca
Chiều xuân êm ả gió thoảng qua
Sương xuống bến quê liễu la đà
Cổ bóng tà dương về sau núi
Vầng trăng lơ lửng áng mây hoa.
Bên đồng thấp thoáng cô gánh lúa
Trời đất chan hòa khúc tình ca
Chắp mối tơ thừa ai có đặng
Lòng ta trổi dậy trái tim già.
Thơ tình: Thu lạnh
Mây gió ngoài vườn ánh trăng trong
Rọi bóng tùng dương lay động nhẹ
Xa xa gà gáy giục nước ròng.
Long đong phận nữ nằm nghiêng ngửa
Chép miệng thương thân lạnh ngõ lòng
Bạc phận hồng nhan phồn hoa lẻ
Ngày xưa biêt thế nhận đóa hồng.
Võ Tấc Thiên mất cá giống
Chong đèn một bóng đợi đêm thâu
Chớ biết canh hai chàng lẫn đâu?
Bể cạn con trầu toan nhảy mất
Quân nô canh cánh đợi mé rào.
Bay đâu! Bắt lấy loài gieo giống.
Thưởng lớn, anh em cố lên nào
Trống đáy, bể bà nôm thiếu cá
Đòn roi sinh tử xuống lệnh mau.
Thơ tình: Chú vịt con
Cắp cắp tiếng vịt ở bên ao
Mẹ ơi! Bắt tép cho con nào!
Lũ gà chen nhau dành hết cả
Chẳng biết con đây phải làm sao?
Cắp cắp trong vườn tiếng vịt cha
Mẹ con sương gió nay đã già
Chắp cánh vào đời đi con nhé!
Chớ có ham chơi mãi la cà.
_ Bài thơ này Hoàng Trúc đã viết tháng 06 năm1983. Mùa hè năm ấy cái nóng của miền Trung rất khó chịu. Trúc bị mẹ rày vì không đi vớt rong cho vịt.
Mẹ bảo! Vịt đói thiếu thức ăn, con hãy lùa vịt xuống ao đi!
Trước nhà có cái ao nho nhỏ, Trúc vội lùa đàn vịt xuống đấy. Nhìn bên kia bờ mương, bọn trẻ chăn bò đùa nhau hí hửng rồi lại nhìn xuống đàn vịt, buồn buồn Trúc vội bẻ nhánh tre nhỏ viết vài dòng trên mặt cát.
Thế rồi ngày hôm sau trong tiết học văn.
Cô giáo cho đề bài viết: các em tự chọn miêu tả một con vật trong vườn nhà.
-May quá Trúc nhớ lại hôm qua về mấy con vịt, thế là Trúc đã viết bài văn về đàn vịt của mình. Cuối bài Trúc để các câu thơ hôm qua vào.
Trước giờ phát bài, cô giáo nghiêm nghị hỏi ngay giữa lớp:
Trúc! Ai dậy em viết thơ vậy?
Hú hồn, Trúc ấp úng trả lời:
Thưa cô, nhà em có rất nhiều sách thơ, thường ngày em hay đọc nên quen với vần điệu kiểu này.
Cô bảo: bài văn em rất hay đã đươc điểm cao nhất lớp cô rất thích bài thơ ấy.
Ôi! nhẹ cả người, lần đầu tiên Trúc có điểm chín ở môn văn. Trên đường về nhà, Trúc vui mừng khôn xiết, miệng cứ lẩm bẩm bài thơ rồi tự cười với mình.
Trúc xin tặng bài thơ này cho các bạn tuổi hồng cùng đọc nhé!…
Bay đi tuổi hồng
Nhớ rặng tre xanh gõ tuổi hồng
Kẻo kẻo, kẻo kẹt mọc mé sông
Lối gió đôi bờ vòm nghiêng ngã
Ôm lấy bờ vai mái tóc bồng.
Thời gian chắp cánh bay theo gió
Dấu chân dĩ vãng lún bụi đồng
Nhìn lại bến bờ xa xôi quá
Nỗi nhà tang tác, phận long đong.
Thăm lại trường xưa
*****
Ban mai tan giấc bướm hôm nào
Tuổi mộng một thời chóng qua mau
Lũ bạn năm ấy về đâu đó?
Bên đời mỗi đứa biết ra sao?
Hôm nay về thăm trường năm cũ
Phượng xưa lác đác cánh hoa đầu
Trống trường ngủ yên chờ trò mới
Lá bàn ve vẩy giọt mưa ngâu.
Mái ngói rêu phong dày lớp tuổi
Tường vôi năm tháng chớm bạc màu
Cánh chuồn xập xoè trong tiết hạ
Người cảnh nhìn nhau lòng xuyến xao.
Mơ màng tiếng thầy cùng bụi phấn
Bảng đen giờ toán điểm hình sao
Chúng bạn ồn ào trao bài vở
Một giấc mơ non chợt qua ào.
Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn bốn hướng
Gạch bể ven tường khắc đôi câu
Gởi bạn gởi thầy ngày xưa ấy
Một thời sách vở được biết nhau.
Thơ tình: Anh đi chùa hương
A – di – đà – phật, cầu bình an!
Cầu em chóng lớn để anh sang
Quần hồng áo yếm bay anh ngắm
Có quỳ đến mấy anh chẳng than.
A – di – đà – phật, thêm đèn nhang!
Xin giúp cho con lấy được nàng
Hoa tươi quả ngọt con dâng cả
Chớ để thằng nào xỏ chân ngang.
Thơ tình: Màu hoa bưởi
Nắng lên hoa bưởi thơm nồng
Lác đác đầu mùa em thấy không
Chùm hoa non dại trên cành nhỏ
Ngơ ngát nhìn anh hiểu nỗi lòng.
Hẹn em, anh đợi mùa bưởi chín
Gió về trước ngỏ anh mãi trông
Bưởi vàng trên cây cười nắng lụa
Cửa ngỏ nhà ai rộn pháo hồng.
Đau đớn gục vùi bên tán lá
Tơ trời chi guột rối bòng bong
Gió mưa đỗ xuống đời trai nọ
Bút cả bờ vai hẹp giấc nồng.
Sao em nỡ đốt lòng anh thế?
Hay vì ràng buột bởi gia phong?
Tay ôm bưởi vàng mà nức nỡ
Khắc trọn tên em thả xuôi dòng.
Thơ tình: Loan phượng hòa minh
Nét bút hoa tay gợn sóng trào
Nhân thiên miêu phỏng gần như sống
Nghìn thu ôm cả một đêm thâu.
Ngẫm duyên kỳ ngộ cao tung hứng
Trăm năm chớ bỏ lỡ cuộc đầu
Oanh phượng giao hòa đêm thanh vắng
Mành thưa réo rắc giọt mưa ngâu.
Thơ tình: Hồn hoa
Xin anh mở cửa trái tim xanh
Thân em hóa gió đến bên lòng
Hóa điệp vờn nhau trong tiết hạ
Cho thế gian cùng ngước mắt trông.
Hãy mở cửa tình đi anh nhé!
Trưa nay em nấp dưới cánh hồng
Hương đeo chân gió bay vào ngỏ
Chớ để hồn vơi, em nản lòng.
Mạch nước ngầm
******
Không sông, không suối chẳng phải hồ?
Quanh năm nấp dưới tán lồ ô
Róc rách trong veo dòng nước lạ
Dừng chân thi sĩ ngắm trầm trồ.
Khen bà chúa đất xây lỗ nẻ
Tần ngần vén áo xỏ tay vô
Bớ bớ lão làng bên kia hét!
Mạch tiên cô đấy, chớ hồ đồ!…
Thời trang các loài hoa
*******
Hoa chanh thoang thoảng mùi chanh
Hoa nhài nhè nhẹ mong manh trắng ngần
hoa mai báo tiết xuân sang
Hoa hồng đỏ thắm nồng nàn vị yêu
Hoa lê trắng nút mĩ miều
Tường vi mảnh khảnh làm siêu nắng vàng
Mộc lan thanh tú đoan trang
Ti ngôn được gọi là nàng hoa duyên
Trà mi thích sống cao nguyên
Dâm bụt ướt át ngả nghiêng bên rào
Lục bình trôi nổi về đâu?
Nàng hoa tí ngọ đón chào nắng mai
Hướng dương ngất ngửa trông ai?
Phượng kia đợi nắng réo bầy ve non
Cỏ may hóng gió ven cồn
Cành hoa bươm bướm thôn thôn dịu dàng
Hoa cau hương tỏa ngút ngàn
Nàng hoa gì đấy vội vàng đi đâu?
Má hồng môi đỏ mắt nâu
Chắc là hoa hậu của hầu vua tôi
Hoa tàn theo án mây trôi
Nở trong nhung lụa chậu son quét vàng
Trăm cô đều muốn học nàng
Làm hoa biết chạy kịp đàn ong châm.
Thơ tình: Biển nhạt
*****
Thuyền đã xa rồi con sóng đau
Bờ đêm lặng lẻ bóng nhạn sầu
Cát chia trăm ngã dòng nước bạc
Cái còng lẻ bạn giữa đêm thâu.
Nếu phải xa anh em mới biết
đêm nay biển sóng vỗ cồn cào
thuyền ơi! nhớ lắm Về đâu đó?
Con sóng nhạt dòng cuộn lấy nhau.
Thơ tình: Tiếng ru
Em đi bỏ lại vườn xuân
Bỏ tôi đầu ngõ, bỏ vừng còn xanh
Bỏ con sông nhỏ, bỏ vành trăng trôi.
Lên thành đô chốn xa xôi
Theo màu nhung lụa mà thôi cỏ đồng.
Bên trời anh vẫn ngóng trông
Vườn xuân tẻ nhạt, dòng sông vắng người.
Còn đâu những tiếng em cười!
Còn ai để ngắm bóng người vô ra.
Điệu gày mai nhạt nét hoa
Bóng buồn bệ liễu nhạt nhòa tiết thu
Cung cầm nguyệt vắng tiếng ru
E sương ngại gió mây mù đến chung
Chớ rung tán bách, cành tùng
Mà ta cứ ngỡ dáng nhung lần về.
Dù hoa rã cánh rụng huê
Lòng ta vẫn giữ lời thề năm xưa.
Thơ tình: Năm Én chịu lấy chồng
*****
Trời lạnh đêm nay chuyển sang đông
Phòng đơn gối chiếc lòng trống không
Trông con nhện bầu giăng ô thước
Cửa bật then lay ngọn gió lồng.
đóm lửa phập phồng kia cổ mộ
Tường chung nội trú ngõ đi vòng
Bên ấy tiên sinh còn thức chứ?
Thôi thế thì thôi chịu lấy chồng.
Thơ tình: Nụ tầm xuân
Em lấy chồng anh có buồn không?
Trầu cau đâu có mấy đồng
Sao anh lại để má hồng nhạc phai?
Sáng nay xác pháo bay đầy
Bến kia xa lắm anh ơi hỏng rồi.
Bờ trăng buồn án mây trôi
Con chim chiền chiện thả mồi ngóng theo
Chân đi một bước kèo nèo
Ngoảnh lui nhìn tới lệ gieo nẻo đường
Mối tơ đàn ấy còn vương
Cõi xuân ơi hỡi! người thương giã từ.
Hồng nhan bạc phận thế ư?
Chỉ thêu nhầm áo thật hư thế này.
Trăng thề ngày đó còn đây
Lời chàng gió thổi cung mây vỡ rồi
trăm thu phận liễu gió dồi
Hỏi người đàn ấy đứng ngồi vui chăng?
Thơ tình: Vườn đậu đỗ
Sợ gì lấp ló sau vòm liễu?
Đất rộng người thưa chớ có vì.
Qua chơi mới biết vườn rộng hẹp
Mẹ thầy đi vắng có mấy khi
Còn không mau đến nhặt hạt đỗ
Chờ ba xuân nữa chẳng còn gì.
Túy sầu
******
Rũ xuống bên hiên nhánh trúc vàng
Vành trăng nhiễu bóng bởi mây giang
Túi nguyệt lưng bầu thơ nhạt nét
Cầm bút nhớ ai mà thở than?
Đấu dốc rượu cần chưa ngấm đủ
Hay còn nặng dạ với giang sang?
Tịch liêu
*****
Hồ hao vắng lặn bóng chim chiều
Cỏ lạ men bờ đôi lá siêu
Hui hui làn gió cùng lắng đọng
Nắng nhạc bãi vàng gom tiếng tiêu.
Tịnh thủy nhẹ nhàng con sóng vỗ
Xa xa thấp thoáng một cánh diều
Lữ khách dừng chân trong chốc lát
Mơ màng ôm lấy cảnh tịch liêu.
Thơ tình: Bến sương
*****
Chiếc bóng song mai thả thẹn thùng
Trời chiều dặm liễu chị em qua
Nấn ná hồ sen còn thú vẽ
Cung hằng bóng cuội đến xa xa.
Cỏ lún đường về sương đầm gót
Thông reo gió giật tán la đà
Chỉ bảo em đây tình tỷ muội
Trăm năm ước sống một mái nhà.
Nước trôi hoa rụng trời đổi gió
Lộng giăng kiệu nhún đến xa xa
Mon phòng gõ cửa em hay chị
Sảnh đường cha gọi muội dâng trà.
Tiết hoa ngập ngừng duyên đậu sớm
Lặng lẻ bên đời một bóng nga
Bến sương em về xa thăm thẳm
Lẻ bạn thôi đành chị em ta.
Thơ tình: Yêu em gái Hà Nội
Anh đâu ngại dốc ngày lẫn đêm.
Sợ người phố Nội ngưng câu hát,
Giấc ngủ qua đông mấy êm đềm.
Hoa sữa vô tình ôm tin gió
Thầm thì to nhỏ buổi chiều êm.
Được lòng gái Nội đêm trăng tỏ
Thả diều bay bổng khắc tên em.
Sợ ong châm
Kìa con ong đực cứ xập xòe
Mùi hương tỏa nhẹ trong tiết nắng
Khát mật chiếc vòi ngẩn vo ve.
Tổ cha thằng chủ nuôi ong đấy
Của nhà không nhót để xõng bè
Mang cái vòi con bay khắp lối
Có ngày trúng độc chết nằm le.
Thơ tình: Khéo
-Lê Hoàng Trúc đối thơ Tôn Thất Diệp bài viết – Nếu – đặt phía bên dưới-
Diệp ơi! Khéo đặt chữ “như”
Tình tan tích tịch chẳng dư chữ nào
Thiếu anh, em chẳng có sao!
Thiếu tài mới sợ, nợ đời mới lo.
Thiếu xôi dùng tạm sắn vò
Thiếu me dùng giấm, thiếu cầu dùng ghe
Thiếu muối dùng mắm cá dè
Thiếu đường dùng mật, thiếu chày dùng đinh
Thiếu lúa dùng đậu mà binh
Thiếu cày dùng cuốc, thiếu nồi dùng niêu
Thiếu nhớt thì lại lắm chiêu
Thiếu xe đi ngựa thiếu trầu tô son
Thiếu chiếu bện tấm rơm còn
Thiếu rượu dùng tới bia lon hay trà
*A
Còn chi thiếu nữa đây mà?
Anh em mình tính đến già chưa tha
Thiếu đêm hẹp chốn la cà
Không em, anh chạy quấn gà thì thôi!
*B
Còn chi thiếu nữa đây mà?
Anh em mình tính đến già chưa song
Thiếu đêm lạnh chốn loan phòng
Không em anh lại chổng mông la làng.
( Xin các bạn chọn cho A hay B )
Thơ tình: Nếu
Nếu em mà thiếu mất anh
Như tiêu thiếu muối như chanh thiếu đường
Như nhà thiếu chiếu trên giường
Như xăng thiếu nhớt như đường thiếu xe
Như là nước mắm thiếu me
Như là đám cưới có chè thiếu xôi
Như là có nắp thiếu nồi
Có mồi thiếu rượu, có vôi thiếu trầu
Như sông với suối thiếu cầu
Như bồ thiếu lúa như trâu thiếu cày
Như là có cối thiếu chày
Như là cuộc sống có ngày, thiếu đêm.
Thơ tình: Chiều thứ bảy
Những chiều mưa bụi níu tay nhau
Hai mái đầu son men lối nhỏ
Đêm hè bầu bạn ngắm trăng sao.
Nhịp cầu yêu nối dài năm tháng
Bẽn lẽn trao ai nụ hôn đầu
Cứ ngỡ thời gian thâu mộng đẹp
Đâu ngờ mây gió đổi trăng sao.
Anh về thấp thoáng bên bờ giậu
Vườn xưa gió giật đổ mé rào
Mà thấy khung trời chia hai mãnh
Bút cả lòng em một nỗi đâu.
Con bé ngày xưa còn đâu nữa!
Anh đã quên em thật rồi sao?
Du dương trong gió chiều thứ bảy
Khẽ gọi tên anh lệ nghẹn ngào.
Thơ tình: Cánh chim câu
Anh tiễn em đi chiều hạ tím
Bên dòng sông nhỏ con đò trôi
Nắng hạ lùa theo tà áo trắng
Con sóng vô tình bờ chia đôi.
Ngày qua tháng lại trông bóng gió
Con đò mong đợi vẫn xa xôi
Cánh chim lẻ bạn nơi xóm nhỏ
Bao giờ áo trắng về bên tôi.
Mùi dưa cải
Hạt già gởi lại vườn nhà đất quê
Trông màu nắng ấm bên tê
Thu sau mầm nảy lá về như xưa.
Mẹ tôi hái lá muối dưa
Biết rằng tôi thích ăn dưa cải dầm.
Đêm thu dưới ánh trăng rằm,
Mẹ hò điệu lý con tằm cắn dâu.
Mấy mùa thu tiếp qua mau
Buồng cau hái xuống lá trầu tem đôi.
Theo chồng neo bến xa xôi,
Nhớ mùi dưa cải hồi còn bé thơ.
Nhắc phone trong lúc đợi chờ,
Giọng cha ran rảng con giờ khỏe không?
Năm sau giỗ mẹ tiết đông!
Cố mà dàn xếp nhà trông con về.
Giật mình như tỉnh cơn mê
Biết rằng mẹ đã bay về cõi tiên
Trông lên giọt lệ rơi nghiêng
Giục trời mưa đổ buồn riêng cảnh chiều.
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều!
Nhớ mùi dưa cải chín chiều mẹ nuôi.
Chuyện con cá hồi
*******
Chị rủ em đi bắt cá đồng
Ruộng khô ngập lụt giữa đêm đông
Chiếc đèn neon chị đi trước
Hừng đông gà gáy về giỏ không.
Chị rủ em đi tác cá mương
Đắp bờ ngăn lạch cả một đường
Hì hà, hì hục chị em tác
Chiều về đáy giỏ một con lươn.
Em bảo chị rằng chị hai ơi!
Chờ khi em lớn đầu đội trời
Gõ cổng thiên đình xin thêm cá
Để chị bắt được con cá hồi.
Theo dòng nước bạc em lớn mau
Chị đã sang ngang bến nơi nào
Con cá hồi xưa em bắt được
Muốn gởi chị đây mà làm sao?
Thơ tình: Nợ em
*****
Bao mùa mai nở rộ bên vườn
Bài thơ chiếc nón còn vấn vương
Sông hương nước chảy con đò đợi
Em nối vào tôi một sợi thương.
Ánh mắt ai say trong chiều tím
Gió lộng đôi bờ lá trúc vươn
Nắm lấy tay tôi em thỏ thẻ
Rằng câu hò huế gởi người thương.
Thế rồi chiều kia tôi ra đi
Bỏ lại sau lưng những phố phường
Bỏ lại người em thôn vĩ dạ
Mang theo một nổi niềm tha phương.
Tôi đã nợ em một trời huế
Đêm nay đứng lại bến sông hương
Đò cũ năm nào neo bến cạn
Đâu đớn lòng tôi lệ nhuộm đường
Cấm đậu thuyền hồ Ba Bể
******
Bởi miệng thế gian có ai ưa
Một ít sít nhiều nắng nói mưa.
Thênh thang gió lộng hồ Ba Bể,
Ai bảo thuyền tôi chớ neo vừa.
Đứng trưa đổ tạm dăm ba phút,
Sâu thì có đấy từ khi xưa!
Rộng hẹp còn tùy theo năm tháng
Chỗ lồi chỗ lõm bởi trời mưa.
Lên non đẻo đá
*****
Quanh co len lỏi đứng trước hòn,
Già làng giữ núi gác trên non,
Già bảo đá son mèm non tuổi
Chớ đẻo mà e nức cả hồn.
Thế sự bên đời trông mà chán
Gia tài vổn vẹn chiếc búa con
Vứt bỏ đi thôi thì hỏng việc
Vác lai bên mình nặng cả tron.
Thơ tình: Kỷ niệm Hội An
*****
Phố cổ lên đèn em ở đâu?
Đường xưa lối cũ một chiếc cầu
Hai con khỉ nhỏ ngồi chòm hõm
Anh đến bên trời em ở đâu?
Mái ngói rêu phong, tường ép vách
Một thời trốn kiếm tuổi hoa màu.
Sóng đời đẩy thân trai lưu lạc
Mười năm xa cách biết em đâu?
Đêm nay phố Hội mở hoa đăng
Trên sông lấp lánh những ánh đền
Mọi người thay nhau cầu phước lộc,
Anh ngẩn ngơ tìm! Em về đâu?
Hoa lư cũng nguội tàn theo gió
Dòng người thưa thớt trả trăng sao
Thơ thẩn chờ em bên cầu khỉ
Lim dim ôm lại mộng ban đầu.
Mượn người diễn tuồng
Đi đâu mà vội mà vàng!
Dừng chân đổ lại gian hàng bán rong.
Thó tay anh vút trái bòng
Lại chê bòng nhỏ anh không trả tiền.
Anh sờ đến hạt đào tiên
Được mùa hạt béo anh ghiền ăn luôn.
Đêm nay anh có diễn tuồng
Trụ Vương đắc Kỷ giăng buồng tắm trăng.
Thiếu người đóng thế một chân,
Nhờ em giúp hộ nữa phần cho anh.
Mãn tuồng mãn cảnh cũng nhanh
Chừng đôi mươi phút phần anh song rồi.
Thù lao anh trả gấp đôi,
Bằng ba ngày chợ em ngồi bán rong.
Coi như anh đã ngã song!
Em đừng đổi ý mà không kịp tuồng.
Thơ tình: Dấu trăng
Vành trăng anh cắt nửa giấu đâu?
Đêm nay còn lại nửa nhạc màu,
Gió thổi hương lần theo dấu cũ,
Mây tràn muôn lối giúp tìm nhau.
Tuần trăng ai nỡ trút mưa ngâu?
Mây xám giăng quanh ép bóng sầu.
Anh đã không về hôn nếp cũ,
Đâu còn ai ngắm tuổi trăng sau.
Thơ tình: Vườn họa sĩ
*****
Đố anh họa sĩ khắc tranh!
Cây gì! “Không lá, đôi cành cũng không?”
Trên đầu, hai trái lòng bong
Dưới chân đóng cọc, gười trồng bỏ đi.
Ối chà, dễ quá xá chi
Nhà anh bốn cọc, trước ghi rõ ràng
Đầu làng, cuối xóm, hai hàng
Đêm về sáng tỏa, dọc ngang rành rành.
Con gì! “Rãi nước hơi tanh?”
Ngày thì núp bóng, đêm canh thân ngà
Miệng le lá ngọc mượt mà
Hai môi đều đặng, thịt da hồng hào.
Tranh anh nhỏ mực chưa lâu
Nhờ em trông rõ con nào đúng sai!
Lá chiều còn đọng sương mai
Mực hồng chưa ráo, con trai giữa dòng.
Tranh kia! Anh bán mấy đồng?
Một qua, một lại, tranh hồng tặng em!
Khen người tốt chữ khéo chem!
Tranh tay người vẽ có thêm đừng ngần.
Đông tây, nhà cửa, xa gần?
Cho anh biết đặng mang tranh tận nhà.
Chiều dần, đường lại hơi xa
Ba đồng em gởi coi là giao lưu.
Trên đồi anh vẽ đôi hươu
Dưới chân cỏ mịn ngựa cừu chen chân
Giang đông mây đổ mấy tầng
Giữa lừng đôi điệp lăn tăng đủ màu
Tranh đời có khác mấy đâu
Xa kia bắc đẩu, dưới vườn giậu leo.
Cổng tre mở cạnh ao bèo
Chân ai giám đến, dưa leo đải lòng.
Bao lời em đã ngỏ song
Thôi thì em lấy tranh hồng nghe anh!
Bánh xe thời gian
*****
Thời gian như chiếc bánh xe quay!
Quay sáng, quay đêm, lại quay ngày,
Chuyên chở muôn loài qua giấc ngủ,
Đánh thức linh hồn những cơn say.
Ta muốn bánh xe vòng ngược lại!
Nghe lời mẹ hát khúc ca xưa,
Chiếc võng đu đưa chiều nắng hạ
Êm êm ngon giấc dưới bóng dừa.
Thích cà chớn
*****
Yêu rồi yêu nữa có sao mà!
Trái tim nhiều lỗ phải một đâu
Áo mới thay hoài càng thêm lộng
Lo nghĩ trăm chiều xuân chóng tiêu.
Yêu rồi yêu nữa chết ai đây?
Nhắc nhở trái tim có bao ngày!
Chớ dừng cái nhịp chiều thứ bảy
Ta còn có hẹn mấy chàng tây.
Cười ha ha ha
Đời không vui chết có gì vui nữa
Đời không chơi mọi thứ sẽ cũ dần
Đời không yêu con tim già không nhỉ?
Đời không say rượu chả biết làm gì.
Đêm hồng lạc
Một đáy toan toan bể lộn trời
Muốn hụp, muốn trồi chẳn dễ chơi
Trống canh đổ tới hồi chiêu mộ
Hậu tống quân binh kịp tất thời.
Tiên phong phất cờ hồng sinh tử
Hai bên hò hét nước phủ tời
Một mất, một còn trên biển vắng
Hừng đông quân tướng rụng tơi bời.
Sắc đông
Hạ hãy về đi phá sắc buồn
Mưa gió mùa này vẫn thế luôn
Giọng ve trông mãi bên tán phượng
Lá trúc re re hạt mưa phùn.
Chiều treo ánh lửa se se ấm
Ngụm trà thạch thảo dịu tiết xuân
Mấy cánh mai vàng lơ thơ nhảy
Cũng vội vàng rơi chiều cuối tuần.
Lối ngọ bên nhà thưa bóng lá
Sắc sắc mơ màng chốn xa xa
Bóng cau gió giật hồn tỉnh mộng
Giây phút mơ hồ vụt bay xa.
Hạ ơi có biết màu phượng nhớ!
Sắc đỏ môi hoa điểm sơn hà
Tán lá năm nào reo trước gió
Hạ cũ qua rồi buồn chia xa.
Thơ tình: Chân quê
*****
Ai đi mà chẳng nhớ quê nhà!
Đầm đìa ngọn cỏ bóng trăng hoa
Dặm liễu sương chiều buông gió nhẹ
Hoàng hôn lơ đảng đến xa xa.
Tóc mẹ thưa dần cao trán gió
Lưng còng thui thủi mắt nhạt nhòa
Vườn cũ người thương cùng ở lại
Đi nhé mẹ ơi con sẽ xa!
Lòng quê cất bước tràn lưu luyến
Nắm đất trên tay chốc mặn mà
Thổi vào trong gió mây cùng nước
Ngày về nhớ mặt dấu chân ta.
Thu gày
*****
Màn sương mai xuống gày dáng liễu
Tiếng đàn ai trổi dậy mơ hồ
Thu mang mang theo gió hư vô
Chiếc lá vàng hôn nền cát nhẹ.
Trông xa xa con thuyền rẽ sóng
Biển dáng thu nhạt nhạt sương mờ
Cánh hải âu một bóng chơ vơ
Cùng đảo nhỏ chìm trong mây nhẹ.
Tơ gối mộng lưng chừng khóe mắt
Chăn mong manh ủ lấy thân ngà
Tỉnh giấc nồng bởi giọt sương va
Len cửa kính nhìn ta ướt át
Mấy hôm rồi trăng sao có khác
Tuổi thu qua chợt lớn lên sao?
Làn mưa xanh đổ xuống rào rào
À! ra thế thu già hơn đấy.
Tuổi học trò
Con ong nho nhỏ
Nụ hồng xinh xinh
Chứa gì trong đó?
Con ong rập rình.
Nằm trên cành nhỏ
Mấy chiếc lá non
Gió vế trước ngõ
Con ong mất hồn.
Yếu vía
*****
Hiên nhà thánh thót giọt mưa rơi
Xanh um cổ thụ đứng giữa trời
Xám xịt màn mây treo mắt phượng
Sấm đánh bên hè sợ vả hơi.
Lối quen đình cổ nằm trơ đấy
Cổng bạc màu vôi đến mấy đời
Lá rụng bay bay hồn cổ cựu
Bớ chồng đâu hởi! Chớ giởn chơi!
Trăng khuay
***
Nợ nhà, nợ nước, hay nợ ai?
Sao còn nằm đấy giữa canh hai?
Giáp mặt anh hào không chút thẹn,
Đẹp thì có đấy mà chưa say.(1)
Một tháng đôi lần mong hứng gió(2)
Vui chung trần thế được mấy ngày
Đêm nay người thấy ta rực rở
Chắc gì còn gặp lại sáng mai.
Nguyệt ca
Vạn năm còn mãi nét thanh thanh
Theo mây, đón gió lòng chân thành
Dạo khúc hoàng minh đêm thanh vắng
Soi đầu tuổi đá mãi long lanh.
Sắc son một lòng cùng nhân thế
Hòa ca trai gái mộng đêm lành
Vườn son trên ấy đà bao tuổi?
Ngửa mặt đêm rằm hóa gương tranh.
Qua đèo
*****
Một, hai anh lái lên đèo
Ì à… ì ạch… cổ máy reo
Cheo leo đồi hạ dăm lá cỏ
Le te dòng nước rịn trong veo.
Ngất ngửa chân mây còn xa tít
Đường đi mỗi lúc lại cong vèo
Lạy chúa! Con vừa trăm bước nhịp.
Đến nơi hai bánh cũng vừa teo.
Không thích tu chùa một cột
Chùa anh một cột em không tu
Sợ rằng cột bé gãy đêm thu
Lốc cốc tìm nơi đình rộng lớn
Lạy mãi kinh thư dại hóa gù.
Có ai về nhắn thầy đúc cột?
Nợ trần chưa dứt dùi mõ đu
Cột nó, chùa xưa còn hay gãy?
Mõ cũ bên đời vẫn reo thu.