Thơ tình: Tạo hóa trớ trêu
*****
Ta chợt mộng ôm nàng trong tha thiết
Dáng yêu kiều nhẹ lướt dưới ngàn sao
Ta chợt nghe nỗi lòng đau khôn xiết
Buông vòng tay em nhẹ bước qua cầu.
Mộng vỡ rồi linh hồn bay lơ lửng
Biết tìm đâu hơi thở ấm mùa thu?
Thôi lặng lẻ đi về căn gác nhỏ
Nhận bao đêm kiếp sống một nghiệp tù.
Ôi tạo hóa sao người không cân nhắc
Có ta rồi, sao có cả trăng sao?
Để hôm nay lệ rơi mờ khóe mắt
Gió về đâu xin gởi những giọt sầu???
Thơ tình: Vành trăng cô đơn
ai bảo,ông trăng nằm lạnh lẻo?
cho tình cõi thiếp đứng bơ vơ
thế gian xa quá người trên ấy
chỉ biết đêm đêm mãi đợi chờ.
vắng bạn ôm sầu hư giấc ngủ
ngày tàn giấy bút viết thành thơ
năm xưa, nhớ cảnh trăng theo gió
nên mãi lang thang đến tận giờ
Thơ tình:
mưa rơi trên mắt đợi chờ
hồn thu nhỏ xuống đôi bờ mi cay
ước gì, mây gió đừng bay
ước gì, người đến như ngày mới yêu.
Thơ tình: Bao giờ
Bao giờ em thấy trăng rơi
mời anh sang ngỏ thăm chơi gọi là
*****
bao giờ em thấy trăng già
tay em anh nắm, chén trà mời anh
bao giờ lúa lép lên xanh
em sang quỳ lạy hầu anh suốt đời.
Thơ tình: Nếu biết trước
nếu biết trước xuân sau còn trở lại!
thì em đây, đâu để mộng tàn phai
gởi má hồng lơ lửng chốn heo mây
hoa nhạt sắc buông sầu lơ vạc nắng
nếu biết trước xuân sau còn gặp mặt!
có lẻ nào hương chẳng muốn bay xa
tủi cho lòng mà thầm trách người ta
thương đã gởi ,sao lời không thổ lộ?
em biết rồi, mỗi người một mệnh số
đất trông trời xa quá phải không anh
để đêm nay cùng tan giấc mộng lành
bờ đâu nữa bảo thuyền em cập bến???
Thơ tình: Bản tình cuối
cơn gió bay qua gởi lại lời thì thầm
còn chi em ơi, một giấc mộng tàn phai!
trời mưa đêm qua trôi đi ngàn dấu lệ
lời cuối cho em tạm biệt cuộc tình này.
mong manh đời như bóng nắng rọi ban mai
rồi rụng xuống bên hồn người yêu điên dại
ôi, ta mất nhau trong chiều thu êm ái!
còn lại trên môi giọt đắng nhẹ nhàng rơi.
xa nhau rồi, xa nhau mãi mãi em ơi!
muộn màng quá ôm trái sầu trong nức nỡ
có lẻ chẳng bao giờ mùa thu sực nhớ
bởi con tim đâu còn chỗ lá vàng rơi.
Thơ đời: Cát thu
Từng mảnh thịt liền trong bão tố
Trở về các bụi có là sao
Bao giờ tan biến nào ai biết
Chẳng dám cười chê một vật nào
Đêm nay soi lại lòng chân nẻ
Mới thấy ngàn lần sỏi bám sâu
Tôi ngước mắt lên nhìn lá rụng
Xa xa sương xuống gọi đêm sầu.
Thơ đời:
***
Xa xa sương rụng giữa hoàng hôn
Màu tím vỡ tan giấc mộng còn
Ngàn dặm sơn hà mây phủ kín
Kìa trăng vừa ló mảnh con con.
Thơ tình: Trở về Sơn Trà
Em đứng đó như linh hồn tượng đá
Gió trùng khơi thổi nhẹ lạnh vai gày
Tiếng sóng biển gọi bờ xô vội vã
Nghe rì rào gợi lại khúc thu xưa.
Sơn Trà ơi, bao năm gội nắng mưa!
Có giữ lại dấu chân mình ngày ấy!
Mảnh trăng xa trót gởi lời thề dại
Kìa lá khô rơi vỡ một hồn thu.
Em về đây, em về để tìm ai?…
Tìm cát bụi hay vết sầu năm cũ?…
Những nụ hôn chưa bao giờ ấm đủ
Những vòng tay chưa chặt để dìu nhau.
Muộn màng rồi ngày dài lẫn đêm thâu
Anh xa quá đắm chìm vòng danh lợi,
Em biết rồi tình ta không vĩ tuyến
Mà sao lòng mãi lạc đỉnh sương rơi???
Thơ tình: Mảnh trăng sầu
Ai ơi! Cho mượn vầng trăng vỡ?…
Một mảnh con con giấu chuyện đời
Giấu cả chiều thu mình nức nỡ
Còn đây giọt lệ đêm qua rơi.
Thu có bao giờ nhặt lá úa?…
Bỏ quên mưa xuống giẫm tơi bời
Đêm nay gôm hết tàn tro cũ
Cơn bão lui dần giọt đắng vơi.
Thơ tình: Trái tim không hồn
*****
Đừng gọi sầu về trên lá thu
Chiều lên sương rụng áng mây mù
Rừng đêm xào xạc tàn thu cọ
Như gọi tiếng lòng man mác ru
Ta vẫn cùng em trong lạnh lẻo
Linh hồn lưu lạc chốn hoang vu
Bao giờ trăng xuống soi tim vỡ
Cứu mảnh tình riêng thoát ngục tù.
Một chút lắng đọng trong tôi
*****************************
Chúng ta sợ tuổi xuân trôi đi nhưng lại luôn chờ mùa xuân đến.
Chúng ta luôn cầu nguyện,sau khi chết mình sẽ trở thành một thiên thần Nhưng lại bỏ quên mất một điều;
Từ khi mẹ cho ta tiếng khóc chào đời, chúng ta đã là một thiên thần rồi.
Song, để xây dựng một hình hài cùng một tâm hồn đẹp, thì quả ư là khó.
Thời trai trẻ, đôi chân cường tráng, đôi mắt nhìn xa, ta cố chạy qua nhiều cánh đồng xanh tốt
Vượt qua ngàn sông núi. Bỏ lại sau lưng muôn vàn cảnh đẹp mà vẫn thấy bước chân mình còn châm chạp quá.
Khi tuổi đã về chiều,chầm chậm dạo trên các con đường mà mình đã đi, từng bước, từng bước…
Sao con đường lại ngắn thế này?
Thượng đế hãy thương xót , xin ban cho con cái chết êm đềm trong giấc ngủ. Nhưng mỗi cơn mộng tôi thường khao khát, nhìn thấy ánh bình minh vào buổi sáng ngày hôm sao.
Ta luôn bảo mình, con tim nên nhận biết những lời yêu đương trong giả dối, đêm nay tôi lại thao thức, trăn trở “lời nói một cô gái bán hoa”, chiều hôn qua…?
Thơ tình:
Dưới tàn bóng bướm chập chờn say
Hỏi sao?…nó đến chờ ai nhỉ?…
Hoa có chủ rồi, con bướm bay.
Thơ tình:
*****
Đêm nay ta gởi hồn cho gió
Tìm chút hương thừa tận phố xa
Bất chợt mưa rơi hồn vụn vỡ
Canh tàn trơ trụi một mình ta.
Thơ tình: Ngược dòng hương giang
*****
Anh hay về bến cũ
Thăm lại con đò xưa
Bao năm rồi không nhớ?
Chuyện chuyến đò đêm mưa.
Câu duyên chưa trao trọn
Con nước vỗ xa bờ
Biết lần yêu là khổ
Chút giận hờn vu vơ
Năm tháng trôi thầm lặng
Làm tan giấc mộng lành
Hoa trên dòng êm ái
Người tìm người mong manh
Anh ở đầu ngọn sónng
Em về cuối dòng hương
Như ngưu lan, chức nữ
Tình mãi hoài vấn vương.
Thời gian là vàng bạc
Cơn mộng chẳng tìm về
Trăng nghiêng lùa qua cửa
Thấp thoáng một hồn lê.
Một đêm thôi mộng mị
Bỏ trống thời gian trôi
Một ngày không bước tới
Lãng phí nhịp tim rồi.
Cây trúc xinh
Chim về tìm nơi trú
Chiều nay lá rung rinh
Không yên trong giấc ngủ.
Một cây trúc xanh xanh
Đêm nay nằm ôm lạnh
Chim quên về reo vui
Ngoài trời mưa không tạnh.
Trúc thầm thì trước gió!
Bão tố có tìm chăng?…
Ước hóa thành reo đá
Nào biết đến nhọc nhằn.
Nhớ quê
*****
Ta ngủ yên trong lòng ngực rộng
Gió hui hui thổi nhẹ bên tai
Nửa đêm nghe tiếng mưa rơi vỡ
Bờ liễu ngoài hiên ngọn bấc lay.
Mở cửa canh tròn trăng rụng xuống
Sương rơi đôi hạt ướt vai gày
Lúa hương đất mẹ tràn hơi thở
Mới nhớ trời quê lũ ngập đầy.
Thơ tình:
ĐÊM NAY SAO LẠI BAY VÀO VƯỜN TA
NGHIÊNG VAI ĐÓN BÓNG TRĂNG NGÀ
TRĂM THU NHUỘN LÁ THAY DA MỘNG CÙNG.
Thơ tình: Giấc thu
Tiếng thu khẻ động giấc nồng
Lá vàng theo gió ngỏ đông nép mình
Tóc mây vóc nhạn xinh xinh
Ủ trong nhung lụa giậc mình trông ra
Oanh kêu, sẻ gọi ngân nga
Ngỏ nhà khách đến, người xa lặn tìm
Bóng chiều đẩy bạc cánh chim
Trăng thu vừa ló liễu tìm vóc tơ
Ai về cảnh cũ có mơ?
Hay đùa trăng gió hồn thơ nhạt lời
Vườn hôm trăng xuống trăng chơi
Bạn xưa bước vội, hoa rơi ngậm ngùi.
Thơ tình: Buồn ơi
Khóc đi buồn ơi! Lệ mi rơi cùng.
Đêm nay trăng khuya một mảnh khuyết chung
Gởi hồn đi hoang cùng mây nước
tìm lại một thời yêu xa xôi.
Khóc đi buồn ơi! Nghiêng bờ tóc rối
Dấu vết thăng trầm trăm mối rỉ đau
Ta hỏi ta khi tóc chớp phai màu
Ngày tháng tàn trái tim còn hối hả
Lại lần nữa yêu điên cuồng vội vã
Rồi đêm về heo hắt một màn đêm
Ngày nào đó mưa nắng có êm đềm
Con tim ngủ mang theo nhiều mộng mị.
Con tim ngủ rồi con tim chẳng biết chi
Con tim thở trong miền đầy băng tuyết
Chiều hôm qua cơn gió về xao xuyến
Tim không còn nghe tiếng gọi mùa thu.
Thơ tình: Họa hình
Thoáng chân mây nhớ lại một bóng hình
Bao năm dài ta làm kẻ điêu linh
Ngắm sao rơi ôm lá vàng mơ mộng
Thu đến, thu đi thầm thì trông ngóng
Mãi vô hình chìm lặng giữa không gian.
Chiều hạ vàng ngỏ vắng tôi lang thang
Nắng ru nhẹ cây cỏ buồn man mác
Mơ màng vẽ tên hoa lên mặt cát
gió vô tình thổi nhẹ xóa tên em.
Thơ tình: Bướm thơ
Con bướm sang chơi bướm lạ lùng
Bướm thường nói chuyện gói yêu đương
Yêu người bên ngỏ yêu trăng muộn
Yêu cả môi ai ngập hửng hờ
Con bướm thường sang hát vẫn vơ
Bao giờ người ấy hái hoa mơ
ủ lên tóc rối hôn mắt bướm
Trôi những hoàng hôn bướm đợi chờ
Mà thấy đôi khi bướm giận hờn
Quanh vườn tôi nhặt mấy dây rơm
Tết thành nhẫn cỏ đeo tay bướm
Bướm bảo vườn ta có gả bờm
Tôi nào hiểu được ý thơ say
Một sáng mùa xuân vắng dáng gày
Không thấy bướm sang đùa nắng mới
Lòng buồn thoang thoảng thầm chờ ai
Chiều nay tìm bướm họa lời thơ
Tình khúc mùa đông tuyết trắng mờ
Kìa bướm cùng ai khoe sắc mới
Buồn vương thi sĩ bóng chơ vơ.
Thơ tình: Đường xưa
*****
Bóng chiều ngã xuống đầu làng
Hồn thu mờ nhạt mây ngàn lửng lơ
Xa xa ló ánh trăng mờ
Đàn cu gõ mỏ nghé thơ kêu bầy
Tôi về đứng ngắm lá bay
Thăm người năm cũ đếm ngày tôi xa
Mười năm cách biệt quê nhà
Dòng sông bạc nước, núi già mù sương
Tình xưa đôi chút vấn vương
Heo mây ngóng lại con đường xinh xinh
Trốn cha hai đứa rập rình
Cái thời ong bướm tụi mình thích ghê
Thế gian biết mấy nẻo về
Một cơn lốc xoáy bốn bề hương bay
Đêm nay ta uống cho say
Mười năm gặp lại thế này còn không
Dưới đèn tóc điểm sương bông
Nhìn em vẫn dáng hoa đồng ruộng mơ
Trăng lên mây nước thẩn thờ
Con đường năm đó anh giờ muốn đi.
Tiếng mưa ngâu
Mưa rơi nhè nhẹ giọt mưa ngâu
Ngửa mặt trông trời mây kết nhau
Thấm ướt vai khô bờ mắt cạn
Nghe mưa nhắc lại buổi ban đầu.
Ta gặp em vào trời tháng sáu
Tựa song đào quạnh vắng hơi sương
Bóng ai qua nắng ngã sang vườn
Ta bước theo như hồn gió lạc
Ôi tóc mây khơi dòng suối mát
Dáng thiên thần nhẹ lướt muôn hoa
Lũ chim sâu ríu rít chan hòa
Chiếc lá reo vui tình hạ trắng.
Đẹp làm sao giọt mưa trong nắng
Em mỉm cười, tôi bước lặng yên
Tình đến mang mang ý dạy phiền
Trong yêu đương có vị nồng cay đắng
Tôi đâu biết một ngày không nắng
Sắc bướm hồng thầm lặng lánh đi
Vườn thảo buồn sương rụng lâm ly
Đầu mùa thu lá vàng rơi ngơ ngát
Sợi tóc xưa vương tàn trúc bạc
Bờ hôn nào khép nửa vầng trăng
Câu yêu thương ấp ủ bao lần
Mấy giọt mưa thầm thì chuyện ấy.
Thơ tình: Cơn gió vô hình
Xin một lần ôm anh trong giấc ngủ
Chưa một lần ta hứng nụ hôn say
Gặp một lần nghe hương tỏa mây bay
Trong khoảnh khắc con tim rồ thức dậy
Anh thì thào gởi vào cơn gió xoáy
Em âm thầm thương nhớ ngón tay đan
Muộn màng rồi cơn mộng giữa thế gian
Anh nức nỡ khi màn đêm buông xuống
Con thuyền tình chìm dần trong cát lún
Giọt lệ sầu em gõ nhịp thâu canh
Chiều hạ buồn gọi khe khẻ tên anh
Mong ngày tháng mang đi niềm thương nhớ
Trả lại em giấc nồng thôi trăn trở
Bên một người chăn gối đã bao năm.
Thơ tình: Mưa hoang
Những tháng năm ta còn em ở lại
Lá mùa thu nào có nghĩa gì đâu
Sao bây giờ mỗi lá chứa niềm đau?
Đến tan nát và ngập tràn nhung nhớ.
Em xa ta bến bờ đêm trăn trở
Có lẻ nào em chẳng thấy xót xa
Con đường đó bước chân đêm nghiệt ngã
Anh tội gì sao em bổng quay đi?…
Câu yêu thương ngày trước có lẻ gì?…
Nụ hôn nồng khiến lòng anh tê dại
Ở cõi nào tìm lại được ngày ấy
Anh nguyện làm cát bụi đến bên nhau.
Tronh bơ vơ cho vơi những giọt sầu
Trong khắc khỏi tim rung về dĩ vãng
Xin một lần em qua làn gió vắng
Gọi mưa về đọng lại chút hương xưa.
Vọng sầu ca
Gió ơi! đừng thổi giọt châu sa,
E bụi vô tình khó hiểu ta
Thế cuộc bên đời còn rối rắm
Đường trần cay đắng lắm phong ba.
Mộng hồ chưa tỉnh trời thây tím
Thức giấc bình minh chốc ngã già
Bổng thấy xuân về tình chan chứa
Đời người sầu hận một bài ca.
Chiếc lá mong manh
*****
Sáng mùa thu lá vàng rơi vào ngỏ
Chiếc xe qua hoa trắng phủ một màu
Lệ ứa trào trái tim chợt buốt đau
Một lần cuối đưa bạn về cõi mộng.
Trời hôm ấy muôn màu ôm tan tóc
Chiều hôm nay rượu chẳng biết mời ai
Nâng lên nhiều, thả xuống vẫn còn đầy
Men nếp đắng một mình càng thêm đắng.
Bên mộ xanh tàn hương qua chưa lạnh
Mời bạn này hãy uống cạn hơi men!…
Hồng mã
*****
Mộng vỡ, hồn đâu, cảnh cũ tàn
Nhà xưa cát bụi xóa tan hoang
Ba gian ngói đỏ gom tạc dạ
Một nắm tro hồng nặng vai mang.
Dĩ vãng đêm qua đành gác lại
Tương lai trước mắt quyết huy hoàng
Dưới trăng lòng nguyện bình gia cảnh
Thúc ngựa tung hoành bất hiểm nan.
Lý tương tư
Tay nâng chén thả hồn theo gió
Rượu ngấm lòng, sầu chốc nhẹ bay
Tiếng dế đêm năm canh thức gõ
Hơi men lên phủ bóng trăng gày.
Quỳnh hé nụ hương tràn bát ngát
Trời đêm thu nửa thức, bên say
Chờ ai tiếng hát buồn tan tác…
Một cõi u mê trọn kiếp này.
Thơ tình: Chúng mình không thể nào gần nhau
*****
Sao mây lặng lẻ đẩy trăng gầy
Cho mộng, bóng hình đêm đến vây
Cho trái tim này thêm rét buốt
Cửa hồn ngơ ngát đợi chờ ai?…?
Đàn ấy ngủ vùi hay thổn thức?
Có nhờ men rượu dốc cơn say…
Có tìm gió nước khua trăng vỡ…
Hay khóc vì ta trọn kiếp này?…
Tiễn xuân
*****
Hôm qua năm cánh mai vàng
Giận ta say ngủ để nàng xuân xa
Đưa tay hứng giọt sương già
Sương tan nhè nhẹ mắt ta thoáng buồn.
Cành mai trước gió run run
Xuân đi để lại muôn vàn nhớ thương
Mỗi xuân là mỗi dặm đường
Mong rằng xuân tiếp con đường mãi xanh.
Gởi bạn đọc:
Lại bắt đầu một năm mới, chúng ta luôn luôn hướng về những điều tốt đẹp nhất trong tương lai.
Những màu xanh của niềm hy vọng
Những màu đỏ cho sự thành công
Hoàng Trúc mong đợi sự góp ý hay phê bình của các bạn trong một thời gian dài đã ghé thăm trang thơ của trúc. Để giúp trang thơ của Trúc phong phú ,dồi dào hơn, xin các bạn hãy tự nhiên ý kiến hay cho những yêu cầu của mình.
Một lần nữa, Hoàng Trúc rất chân thành cám ơn.
Thơ tình: Phố xưa
Phố xưa em bước ngập ngừng
Ngỏ đào năm cũ, nắng dừng lơ thơ
Gió đưa hương tỏa lờ mờ
Nàng xuân thuở nọ, ai giờ nhớ không?
Thơ tình: Bến xuân
Tìm đò năm cũ, tìm hoa thuở nào
Trời trong mây trắng níu nhau
Đò ngang, đò dọc mà nào thấy em.
Sông xanh sóng vỗ êm đềm
Liễu phơ phất vẫy bóng đêm xuống gần
Xa xa con nước lớn dần
Đò ai đỗ lại bâng khuâng đợi cùng.
Còn lại đàn em tôi
*****
Tết nay chị vắng các em ngoan!
Bánh mứt hạt dưa có đủ dùng?
Giầy mới, áo quần khoe lũ bạn
Như mùa xuân trước chị vui chung.
Từ khi vắng mẹ mấy xuân nay
Hơi thở hương hoa chẳng được đầy
Từng cụm mai vàng kkông lấp lánh
Nụ cười em chị bớt thơ ngây.
Thôi đành em đợi đến xuân sau
Chị nhặt rong xanh giữa sóng gào
Gọi lũ ong ruồi xe giúp mật
Đông đầy hạnh phúc tết bên nhau.
Chị hứa lời vàng gởi đến em!
Những mùa xuân tiếp sẽ êm đềm
Vui lên cùng đón ngàn hoa hé
Và mộng mẹ về trong bóng đêm.
Thơ tình: Hơi thở mùa xuân
Xôn xao trong gió lời thầm gọi!
Xào xạc bên tai em có hay!
Thoang thoảng hương xuân mang vị ngọt
Cho tình đôi lứa cuộn mê say.
Xuân nay em có về thăm anh?
Mòn mỏi đợi trông giấc mộng lành
Hơi thở mùa xuân tràn khắp lối
Giọt sương qua nắng đọng long lanh.
Em hứa xuân này ta có nhau
Ban mai rực rỡ cánh hoa đào
Nhện giăng tơ mỏng xe thành chỉ
Thêu trọn tên em với sắc màu.
Em có về xuân có đến không?
Hay em quên lãng chốn hoa đồng
Mai rơi rải rác, anh gom nhặt
Hương gởi vào em trọn nhớ mong.
Cảm xuân
Năm ngoái ngọ đông rộn tiếng ca
Chị em xướng họa rượu nâng mời
Nhìn mai đếm cánh xem thành đạt
Cảm nguyệt thơ trào giục sương sa.
Tâm tình xuân ý chị em gởi
Khắn khít lời thương ấm cửa nhà
Răng dạy cháu con gìn đức đạo
Muôn đời nhân nghĩa tiếng vang xa.
Vọng mẹ lời xuân
Mỗi một mùa xuân con khát khao
Mẹ về trong những giấc chiêm bao
Hôn làn tóc dại tràn thương nhớ
Thỏ thẻ lời yêu của xuân nào.
Mỗi một mùa xuân con ước mơ
Ước gì mẹ đến lúc bây giờ
Thầm thì áo mới khoe giày đẹp
Con mặc nghêu ngao với trẻ thơ.
Mỗi một mùa xuân con lớn thêm
Tình yêu cuộc sống chẳng êm đềm
Ước gì lời mẹ trong đêm vắng
An ủi, vỗ về những dịu êm.
Mẹ hởi! xuân này mẹ đến không?
Đầu năm con mặc chiếc quần hồng
Áo xanh, giày trắng xưa mẹ vá
Bên ngõ con chờ vạn nhớ mong.
Bóng mẹ ngày cuối năm
******
Ta mỉm cười khi bình minh thức giấc
Màu ban mai trong ấy có mẹ yêu
Tia nắng hồng lấp lánh đến yêu kiều
Nhè nhẹ ôm bờ vai con bé bỏng.
Trên sân nhà in đậm hai chiếc bóng
Núi tay nhau trong khắc khoải đợi chờ
Con dang tay múa mấy điệu vu vơ
Cho hai bóng chập chờn chung bước nhảy.
Mẹ vừa đến, con thấy mẹ rồi đấy!
Giọt sương rơi hay lệ mẹ mùa xuân
Trông cánh đào vừa hè nở lưng tưng
Chúng gật chào ngày mẹ con gặp gỡ.
Ôm lấy bóng con ngập tràn thương nhớ
Nơi thiên đàng mẹ có khỏe vui không?
Cõi trần gian con vẫn sống với lòng
Điều mẹ dạy luôn tạc lời ghi dạ.
Chín xuân qua không mẹ vườn xuân giá
Mỗi một năm con chỉ đợi hôm nay
Ngày thiên đàng mở cửa thả hương bay
Cho con gởi những mộng mơ cùng mẹ.
Mẹ ơi!.. mẹ !…đừng vội đi mẹ nhé,
Hoàng hôn kia còn ở tận nơi xa
Một ngày thôi ngày của mẹ con ta
Xuân năm sau con vẫn chờ mẹ nhé.
Mười giờ sáng ngày 30 tết năm 2001 tôi tiễn mẹ lần cuối vào cơn mộng ngàn thu và cũng từ đấy mỗi khi tôi gọi hai tiếng mẹ ơi! mẹ ơi! nhưng không nghe tiếng mẹ vọng lại
Thơ tình: Bể tím
Sương thu lành lạnh ánh trăng mờ
Bóng nhạn bên trời đứng chơ vơ
Lấp kín tương tư tràn cõi nhớ
Dâng đầy hư ảo những đêm chờ.
Vườn trăng theo gió thay màu áo
Hương sắc theo mùa cũng đổi thay
Xơ xác hoa duyên sầu cánh bạc
Buồn mưa tuyết lạnh phủ xuống dày
Anh đã quên rồi cô bé xưa
Mắt huyền đen lánh mũi dọc dừa
Anh khen em đẹp em duyên dáng
Lời cũ bay cùng theo gió mưa.
Em tưởng rằng anh vẫn mãi yêu
Ngày kia bóng gió đổ cánh diều
Anh đeo chân gió rồi tan biến
Bỏ lại bên em một buổi chiều.
Xuân này vắng con
Đọng trên lá cỏ mơ màng nắng xuân
Bóng mai đổ xuống nửa lừng
Cành đào cười mỉm ngập ngừng sắc môi
Trông lên ngắm áng mây trôi
Thênh thang làn gió một trời xuân bay
Chắc là con vắng xuân nay
Chúc cha trăm tuổi xuân đầy mộng son
Mười hai mùa ngắm trăng tròn
Xuân sau gặp lại cha con khải hoàn.
Kính tặng ba Chiêu
Tình chị đêm xuân
Đầu năm tài lộc đến tưng bừng
Dồi dào sức khỏe thêm duyên mới
Náo nhiệt, xon xao, rộn cả xuân.
Chị gởi các em những nụ mai
Dù xa ngàn dặm vắng xuân này
Vườn xuân nơi chị tràn hoa nhớ
Đêm mộng chị em tay níu tay.
Mỗi xuân một tuổi tóc chị rơi
Em hãy lớn lên, lớn với đời
Năm tháng mai già không trẻ lại
Ngày xuân chi gởi em đôi lời.
Thân gởi các em: Việt,Quang,Lân và Châu
Thơ tình: Tiếng thu
Anh cúi xuống nhặt hết tàn lá rụng,
Em đưa tay che lấy gió mùa thu.
Chớ để lá vàng rụng mãi trong hoang vu
Gió sẽ cuốn lá thu về cát bụi.
Trong đó có dấu tình và tiếc nuối
Có những chiều rong đuổi của hai ta
Nghe âm vang sống dậy dưới trăng ngà
Tình man mác như hồn thu gặp nắng.
Hai trái tim rung lên trong vắng lặng
Như thuở nào ta mới đến bên nhau
Đôi môi em ướt át vị ngọt ngào
Hai chiếc lá rì rào trên thảm cỏ.
Nhạn thầm
*****
Tôi nhắm mắt cho hồn bay cõi vắng
Tìm lời thơ chèn lấp dấu thời gian
Tôi nuốt lệ cho hồn về dĩ vãng
Nhặt yêu thương thầm giữ lại bên đời.
Trong hương khói có mùi hoa của mẹ
Trong âm vang có lời dạy của cha
Giữa đất trời vọng lên khúc tình ca
Ôi quê hương những mầm xanh hy vọng.
Ta hóa kiếp khỏi vùng trời lửa nóng
Biến thành chim nhảy nhót dưới ngàn sao
Thương các em thổn thức với lo âu
giành miếng ăn trong vùng đầy bóng sói.
Vũ trụ bao la nhưng vô cùng hẹp lối
Đường thênh thang lại khó thoát xích xiềng
Con chim già giấc ngủ vẫn chưa yên
Con chuột nhắt buồn đồng khô cạn thóc
Thương em tôi sợ vướng làn gió độc
Bởi vùng trời ẩn chứa những mùi tanh.
Xuân thanh bình
Giọt sương rơi nặng trĩu hoa đào
Sắc bướm từng đàn nối cánh nhau
Các trẻ nô đùa quanh ngõ trúc
Vàng oanh thỏ thẻ dưới bờ ngâu.
Cụ tiên cao tuổi bên bàn gõ
Đếm lá xem tay bói quẻ đầu
Vạn phúc muôn dân cùng thụ hưởng
Nhà nhà tài lộc tiếp xuân sau.
Xuân cầu duyên
Én luyện từng đàn réo gió đông
Đào xinh hé nụ kết tơ hồng
Nghiêng nghiêng liễu rũ nơi đài phật
Lửng thửng mây trôi giữa chốn không.
Đầu xuân thiếu nữ đi xem quẻ
Cúi lạy ba keo kiếm tấm chồng
Xăm ứng năm nay duyên chửa đậu
Chờ ba xuân nữa chớ buồn lòng.
Cấm kỵ đầu xuân
Xin chày còn cối bỏ cho ai?
Cô muốn tôi cho mượn đỡ ngày
Cuối tháng đầu năm thôi tính toán
Qua đêm song việc chẳng ai hay.
Mấy xuân giả suốt chày thêm rắn
Cối nẻ đôi đường vẫn cố xay
Rán rán vài xuân thay cối mới
Bà nhà biết được chết tôi này.
Xuân phát tài
Nằm mộng đêm qua én réo bày
Con đậu con bay con có bạn
Xuân về kéo số thử cơ may.
Bầu cua, tôm cá thua mờ mắt
Số đỏ, số đen sắp cạn tài
Bói quẻ năm nay làm khắm khá
Đầu thua, đuôi gở tiền về tay.
Thơ tình: Cánh mai rừng
Hỏi cô bao tuổi hởi mai vàng?
Mai có rộn ràng mỗi xuân sang
Hương sắc nên thơ màu sắc dịu
Sáng nay trong nắng vẫn mơ màng.
Nhẹ nhàng ta đến cạnh cành xuân
Bần bật run lên những lá rừng
Có phải bao năm không bạn ngắm?
Lời ai lở rót lệ mai rưng.
Xin cho ta được làm tri kỷ!
Được ngắm hoa vàng những tiếp xuân
Trong gió cành xuân cười rúc rích
Nụ mai như hiểu chớm vui mừng.
Thơ tình: Mộng
Ngủ đi trong mộng ta tìm nhau
Ôm lấy vuốt ve dáng liễu sầu
Lầu trúc khe tiên cùng bóng nguyệt
Cõi lòng dịu lắng những đêm thâu.
Ngủ đi cơn mộng dài năm tháng
Cảnh cũ quay về dưới gió sao
Nghe lại lời yêu miền dĩ vãng
Nụ hôn thầm lặng thuở ban đầu.
Thơ tình: Bằng lăng tím
Bằng lăng trước gió ngóng chờ ai?
Hoa tím ngày xưa ánh tím đày
Hoa bạc theo mưa và nắng cháy
Hỏi người trai nọ có còn say?…
Bao năm xa xứ người quên lãng
Lối cũ mờ dần dĩ vãng phai
Anh đã quên rồi hoa tím nhỏ
Bằng lăng ngày ấy mộng duyên mai.
Mưa xuân rơi nhẹ ngàn hoa nở
Nghe ngóng ai về bên dáng mai
Sắc tím chiều nay càng thêm tím
Bằng lăng nức nở cánh hao gày.
Thơ tình: Chuyện hoa xuân
Anh hái tặng em nhánh lộc vừng
Anh bảo chờ khi hoa hé nụ
Là ngày anh kể chuyện hoa xuân.(1)
Năm ấy tôi về lá mới thay(2)
Vườn mai lớm chớm nụ xuân gầy
Nghe trong hơi thở làn hương mới
Và cả trời xuân ướt cỏ cây.
Thấp thoáng xa xa một dáng đào
Ngập ngừng tôi đến hỏi đôi câu
Trông qua mày liễu bờ môi thắm
Vội vã lòng trai xuân gởi trao.
Thế rồi tôi có cả mùa xuân
Thổn thức mộng mơ chẳng phút ngừng
Nàng cũng như ta yêu lẫn nhớ
Nụ hôn trao tặng ngày ta đi.
Tôi xuống thành đô em cách xa
Mấy mùa thư gởi gấm lời ngà
Tháng năm mong đợi hồi âm đến
Heo hắt đêm nằm ta trách hoa.
Chiều thu gió lạnh sớm tràn qua
Thương nhớ người xưa vội bước tìm
chợt biết hoa xưa về cát bụi
lời người bở ngở lòng xót xa.
Căn bệnh hiểm nghèo cướp mất em
Dòng thư đẫm lệ lúc cơ hàn
Xin anh đừng nhớ loài hoa dại
Như giấc mơ hồng đêm cuối xuân.
tình đến rồi đi như gió bay
hồn hoa rụng xuống có ai hay
trời gieo cay đắng và oan nghiệt
sao bẻ tơ duyên trọn kiếp này.
Từ đó tim mình luôn khắc sâu(3)
Tìm nơi hoang vắng thả u sầu
Gặp em sắc bướm, hồn ve cũ
Xin tỏ một lần xoa nỗi đâu.
Em có hờn ghen có giận không
Thời gian em gởi kẻ hai lòng
Sao em không nói và không nói?
anh đã yêu rồi em biết không?…
Trăng xuân
Bay qua vườn mộng trăng chờ bóng ai?
Dáng đào cùng với dáng mai
Đêm xuân rực rỡ trăng gày ngẩn ngơ.
Lục bát chào xuân
Nghiêng nghiêng năm cánh hồng đào
Le se ngọn gió đông chào nắng mai
Trông kìa cô ả ngóng ai
Đi đâu thơ thẩn làm say vườn hồng
Xuân reo réo rắc bên lòng
Núp sau rặng trúc chờ mong trao lời
Tan tình đôi cánh mai rơi
Bay bay trong gió dệt lời xuân yêu
Hương xuân thoang thoảng nắng chiều
Say say duyên mới rượu nồng vui xuân.
Nhịp xuân
Rượu ngấm lâu rồi mắt cũng say
Nhìn rắn hóa rồng tóc hóa mây
Cô em bên ấy tròn bao tuổi?
Một lúc lên tiên dám tỏ bày.
Trai chưa vợ ngày đêm lạnh bóng
Hoa bên dòng có chủ hay chưa?
Nắng xuân ngả đến vườn dừa
Trầu cau dặm hỏi lọng thưa anh hầu.
Đàng ấy hỏi thì em xin tâu!
Hai mùa trăng rụng tuổi theo sau
Cha mẹ, anh em đều khuất bóng
Một chiếu, một chăn, một mái lầu.
Thế sự bên đời không màng tới
Giàu sang phú quý tựa chiêm bao
Còn gì mơ tưởng nữa đâu
Chàng say hay tỉnh em nào để tâm.
Buồn xuân
Lộ hẹp xa dần sông vắng đâu
Sắc liểu phai màu hoa rủ cánh
Người về sông núi đã quên nhau.
Mưa xuân rơi nhẹ hồn xuân vỡ
Vành nguyệt treo nghiêng nhạt nhẻo màu
Ngỏ trúc ai buồn nghe lá rụng
Đường xưa bến nọ có còn đâu?…
- Chiều buồn, xuân 2011
Dĩ vãng xót xa dĩ vãng buồn
Mưa xuân rơi nhẹ chiếc lá run
Lập đông se lạnh hay lòng lạnh
Mây xám mơ màng mưa vẫn tuôn.
Dĩ vãng xót xa dĩ vãng mờ
Ta về gom lại những ngày thơ
Đường xưa ta ghé bờ trăng xuống
Lạc bước vườn đào hồn ngẩn ngơ.
Thơ tình: Mùi thạch thảo
Vẫn biết hoa xưa dòng thạch thảo
Một thời mơ mộng đón rồi đưa
Nhưng nay hoa đã thành xa lạ
Lối gió hương bay ta ngắm nhìn.
Đêm nay trăng lạnh mây giăng phủ
Đọc lại trên cành một giọt sương
Ngửa mặt sương rơi lòng chợt khóc
Người xưa tình cũ tràn nhớ thương.
Ta muốn dấn thân vào dốc rượu
Thả hồn cho gió cuốn đi xa
Thân đây trao cả loài hoa dại
Cho dạ ngủ vùi trong xót xa.
Thơ tình: Vọng trăng
Giữa thu nắng nhạt lá rụng dần
Nửa khoảng trời trên mây tím giăng
Khép mắt hồn thu xưa trở lại
Ngày về non dạ nhớ người trăng.
Canh tàn đêm cạn trăng chưa đến
Một cõi mơ màng khúc tiêu ngân
Bóng lá rơi theo làn gió nhẹ
Thầm thì hỏi khẻ em về chăng?…
Thơ tình: Chuyện ba người
Một mùa xuân nữa đến trong tôi
Dưới nguyệt đêm sương tóc mơ màng
Lầu trúc liêu siêu màu trúc cũ
Cung đàn khêu nhẹ bóng mây tan.
Hương quỳnh len lỏi vào trong gió
Nàng cúc buồn buồn chẳng hé môi
Ôm mộng ngủ vùi bên giá rét
Trông hoa mà dạ luốn bồi hồi.
Rối lòng tôi nấp dưới cành xuân
Thổn thức năm canh trăng nửa vừng
Ôm cúc, thương quỳnh sương thấm lạnh
Hôn quỳnh, lo cúc lệ mưa rưng.
Mưa xuân
Mưa xuân rơi lạnh nước xuân sầu
Mừng bạn bao năm gặp lại nhau
Giữa đất tam kỳ khơi niềm cũ
Một thời thơ mộng đã đi sâu
Tan cuộc chia tay lòng xao xuyến
Kẻ đi lặng lẻ dưới mưa rào
Người về heo hắt lòng canh cánh
Thầm hỏi bao giờ đến xuân sau?…
Thân tặng Bảo Lâm
Tình bạn
Bạn đến thăm tôi bóng xế tà
Chén rượu dòng thơ thay lời cảm
Ngọn đèn khêu mãi thế trăng sa.
Đầu non sao rụng lòng lo sợ
Canh điểm kia rồi lời thiết tha
Đà Nẵng Tam kỳ tình tri kỷ
Xuân sau gặp lại dưới trăng ngà.
thân tặng hai bạn : Chiến và Liễu mình rất vui được biết hai bạn và bay giờ vẫn còn vui….
Du xuân
Gậy trúc theo ông chúc bạn xưa
Đường xa mỏi gối tạm bóng dừa
Gió xuân nhè nhẹ hồn du lão
Bác xã trông lên nắng trật trưa.
Đến thềm bạn cũ vui khôn xiết
Rượu rót, tay nâng mấy chẳng vừa
Xuân mới thương về lời xuân trước
Canh tàn ngất nghểu bóng trăng đưa.
Làn gió xuân đang đến gần, Hoàng Trúc xin cầu chúc mọi người, mọi nhà trên toàn thế giới, hạnh phúc và gặp nhiều may mắn
Xin chân thành cám ơn các bạn đã vào xem trang thơ
Thơ tình: Mơ hoa
Hoa rơi anh nhặt cả chiều nay
Mỗi cánh hương xưa vẫn tràn đầy
Lắng đọng lời thương và niềm nhớ
Nhắc về năm cũ những đêm say.
Thời gian mòn mỏi theo năm tháng
Cõi đắng tan dần cùng gió mây
Nước đã xuôi dòng, thuyền có bến
Nhìn hoa mà nỗi nhớ dân đầy.
Thơ tình: Người trăng
Hoa trăng nở rộ giữa vườn trăng
Bờ tóc buồn đi bạc mấy phần
Có phải ngủ quên vườn lão hóa
Hay nàng nắng rọi tóc cháy dần.
Tôi nào nhìn thấy người trăng ấy
Dạ gởi thơ hồng guột mối dây
Sáng sáng mơ màng qua lối hạ
Người trăng thầm lặng ẩn đâu đây
Mong một ngày kia ai đến ngỏ
Thịt da đàn ấy tỉnh hay say?
Nghe lời ta gọi qua tiếng sáo
Kìa nguyệt liêu trai lộ giữa ngày.
Đưa tay hòng với bờ trăng xuống
Lỡ tiếng loan đồng đánh thức mây
Bất chợt trời xanh thay áo tím
Xin mây chớ đậy lấp trăng gày.
Thơ tình: Mãi một mùa xuân
Trong em vẫn có mùa xuân trẻ mãi
Với mộng vào hái lẹ cánh đào đông
Tắm gội tóc tiên mãi thơm nồng
Ủ màu da trắng mịn màng hương cỏ.
Ai bảo rằng em già đi trước gió!
Không! em không chịu nói vậy bao giờ.
Ngày qua ngày ngắm cảnh thả vần thơ
Tóc có bạc nhưng hồn mây vẫn nuối.
Em không chịu đâu! cái mùa xuân cuối.
Môi hoa mặn mà nhẹ dáng xuân xa
Mặc cho ai gởi gắm mấy lời già
Nhưng em vẫn thích là em, cô bé.
Anh tệ lắm, sao vô tình thỏ thẻ?
Làm mi đây lệ ngắn lấn lệ dài
Nụ mai vàng ngậm đợi giọt sương lay
Em cũng đợi lời hồng ai gởi lại.
Thơ tình: Sợi nhớ sợi thương
Vườn dâu tằm cắn đã ba thu
Lá cứng, tằm già, kéo chổng khu
Dệt sáng, dệt chiều, em lo quá
Sợi dày, sợi mỏng nó rối bù.
Biết anh đàn ấy đông về lạnh
Sót dạ, em đây ngũ chẳng đành
Sợi nhớ đêm ngày em cố chắp
Mong rằng áo mới gởi tay anh.
Chiếc nút cuối cùng em đã đính
Bao lời thương nhớ gởi vào trong
Mảnh tình nho nhỏ em xin tặng
Sưởi ấm tim anh bớt lạnh lòng.
Mời anh về thăm quê em
Đà Nẵng Miền Trung dãi đất mềm
Mưa gió bốn mùa luân chuyển đổi
Đông tràn lũ kéo đất xanh thêm.
Thu sang sông núi chia màu lá
Vào hạ biển hòa bãi cát đêm
Hải sản thú rừng quanh năm đủ
Xuân nay mai nở rộ bên thềm.
Khiếp nghèo
*****
Đời bạc thân ta chẳng kém gì
Chén cơm, manh áo thiếu đôi khi
Nhà không, tiền hụt, bạn chưa có
Một bóng, tôi buồn lệ lâm ly.
Xứ khách chiều thu trời giăng tím
Hay hồn ta tím một đường đi
Cớ sao ta phải lìa đất mẹ ?
Tại đất hay trời chẳng biết chi.
Thôi thì cứ sống thế đi!
Có cơm thì nuốt, không thì nằm queo
Ai thương cát bụi cho theo
Không vườn, không ngõ, kiếp nghèo lang thang.
Động tiên
Nghe nói động trời mở giữa đông
ào ào quân tử kéo nhau trông
Cổng lên dòng nước re re chảy
Đá ngọc khe tiên lấp lánh hồng
Vua tôi níu lấy hai gò đá
Đường trủng lâu ngày lắm cỏ rong
Các hạ từ từ mà bám nhé
Vội vàng chi vậy trẹo đôi bồng
Thơ tình: Cánh lan chiều
Bóng em đảo lại, tôi say nắng vàng
Đường về nhan nhản mộc lan
Em cười, tôi ngỡ muôn ngàn hương bay.
Trời chung trong trẻo áng mây
Một người mê mãi theo ai một mình
Kiếp này làm kẻ điêu linh
Thuyền tôi có bến mà tình gởi em.
Cơn mưa giữa hạ êm đềm
Mong ai đỗ lại bên thềm bán thơ
Nhìn tôi em chẳng nghi ngờ
Em nào có biết thằng khờ yêu hoa.
Điệu gày
Nghe trong vườn ấy ẩn hương nhài
Tôi đeo chân gió vào xem thử
Và ngủ qua đêm, quên cả ngày.
Mở mắt trông lên mùa xuân đến
Mai rơi một cánh đậu bờ vai
Lòng vui như trẻ vừa mới lớn
Vội viết lời thơ gởi bạn này.
Tôi yêu thơ bạn là như thế!
Mơ mộng, chân thành nhặt lời hay
Cuốn cả hồn tôi vào lẻ sống
Bay bay, lơ lửng hết năm dài.
Mong ai mở cửa vườn thơ thẩn!
Gọi với tên tôi hãy đến đây
Sung sướng tóc già như xanh lại
Đôi tay ngoan ngoãn vũ điệu gày.
Thơ tình: Hoa ban trắng
Dưới trăng tóc dạ bạc trắng đầu
Mòn mỏi thời gian có thấy đâu!
Tuổi nguyệt trên kia là bao nhỉ?
Phận đào trước gió mấy mùa ngâu?
Ngày xưa anh nói về thăm nhỏ
Em đợi sông bồi lấp biển sâu
Cơn gió bay qua cười khúc khích
Thầm thì người ấy chuyện cau trầu.
Cơn mê một phút như sụp đổ
Lạnh tím làn son những thu sau
Đêm cuối, cánh hồng rơi xuống nhẹ
Gọi tên người ấy mộng bay vào.
Một mùa xuân nữa anh về đến
Bóng nắng qua chân lòng xuyến xao
Tìm hỏi cô Đào người xứ mộng
Nhà xưa hoa trắng phủ một màu.
Lời gió
Tôi viết lên đây những chân tình
Lời thơ góp nhặt bởi tâm linh
Ai thương, ai nhớ tôi thì cảm
Ai giận ,ai buồn cũng đừng khinh.
Tôi viết lên đây những buồn vui
Của đời, của bạn, của riêng tôi
Rộn lên tiếng đất trời trăn trở
Và cả màu yêu lẫn ngậm ngùi.
Tôi viết cho tôi những buổi chiều
Chăn trâu, cắt cỏ gió hui hui
Lớn lên chắp vá từng manh áo
Thở vội lượm về một tiếng yêu.
Tôi viết cho đời chia nổi vướng
Sang cơm, xẻ áo lúc cùng đường
Giàu sang nghèo khó dùng tâm đãi
Và hãy vui chung những chặn đường.
Lời gió ai còn mối thở than
Phù Dung sớm nở lại nhanh tàn
Chiều lên bóng khói qua liền tắt
Nhìn xuống chân ta giọt lệ tràn
Một chiếc lá vàng đâu hạ đất?
địa đàn vạn vật nổi đầy vơi
Xanh xanh, đỏ đỏ, chiều vàng rụng
Một nửa hồn tôi tặng cho đời.
Vườn số phận
*****
Kiếp nghèo sao mãi bám theo tôi
Buôn tới, buôn lui đứng lại ngồi
Quần vá, áo chầm luôn trống gió
Bạn thưa, tình nhạt có riêng tôi.
Khom vai gánh chiếu ngày hai chở
Miệng hét môi ngua, đẹp mấy lời
Ai bán, tôi mua vườn số phận?
Năm canh đổi lấy dệt mộng đời.
Vua ăn mày
*****
Cái kiếp lang thang bởi phận nghèo
Không tiền đong gạo chẳng ai kêu
Hàng rong, quán nhậu chen chật ních
Lối hẻm mình ta lội vắng teo.
Sáng sáng ăn hôi mò hố rác
Chiều chiều nốc rượu ngã nằm lều
Đêm đêm quần áo hào hoa phết
Chảnh chảnh xem chừng lắm gái theo.
Thơ tình: Dạ hương
Ai bán, tôi mua chút phấn hồng?
Đắp đều hai má để ai trông
Sáng mai, xuân đến còn chút sắc,
Người ấy xem hoa khỏi bận lòng.
Mưa đêm rơi xuống thầm hỏi nhỏ?
Nắng hạ đi rồi có biết không?
Sông gió ngày xưa thuyền qua lại
Giờ đây bèo sậy nổi bềnh bồng.
Vườn hoa hương sắc ta còn bán
Một mớ hai đồng, bột lẫn bông,
Mở cửa trông hoa nào thấy khách
Chiều lên bóng sáo đứng buồn lòng.
Hương gió mang theo lời bão tố
Xin người xây vội chiếc cầu nong
Cho thuyền qua lại vui bến cũ
Chớ để nhạt phai phận má hồng.
Thơ tình: Hoa lộc vừng
Hận anh nên giấu mặt không lời
Dù trăng có sáng nhưng nào tỏa
Cho lá còn xanh vàng tả tơi.
Anh hỏi người xưa để làm gì?
Cô đào ngày ấy chẳng còn chi
Bao mùa thu chết rồi thu chết
Một bóng chân quê nhạt má thì
Anh đừng đến nữa tìm em nữa
Em giận, em hờn đứng dưới mưa
Em khóc đây này, mi rụng cả
Không ai lau giúp giọt lệ vừa,( đ ổ)
Thơ tình: Môi đắng
Lạnh buốt lòng em tái tê lời
Cõi mộng chôn vùi đêm tình ái
Canh dài vật vã lòng chơi vơi.
Xin cho lần cúi nụ hôn dối
Trả lại bên đời hạt nắng rơi
Anh có bao giờ mơ bến cũ?
Chuyện tình trăng nước đó anh ơi!
Xin một lần nhìn xuống
*****
Em nằm đấy một mảnh đời nho nhỏ,
Nơi phồn hoa đông đúc lắm người qua.
Chén cơm rau lưng vành còn nguyên đó
Tôi nhẹ tay bỏ những nén bạc còn.
Em vẫn ngũ trong cơn say của gió
Giọt lệ tràn khô đọng trên má em
Mảnh áo xám đeo muôn ngàn hạt bụi
Che lấy thân dìu hơi thở vào đời.
Em sẽ lớn và đi về đâu vậy?
Một làn mây hay bóng nắng chợt lên
Nơi sa mạc hay rừng xanh lắm cỏ
Cuộn phim chiều buốt cả trái tim mềm.
Hỡi những trời chim giàu lời ca hót!
Xin thả cho em một khúc nhạc xanh tươi!
Tặng cho em một tiếng nói, nụ cười
Tôi cúi đầu trăm ngàn lần cảm tạ.
Thơ tình: Tơ hồng
Em qua bóng nắng, anh say hạ vàng
Em ơi! chung bước chung đàn,
Chờ anh nối gót, mơ màng cỏ mây.
Đất trời, trăng nước quanh đây
Chiều xuân ta lại nối dây tơ hồng
Trăm năm tóc bạc răng long
Tình chàng ý thiếp nặng lòng sánh vai.
Thơ tình: Hương ru
Trời xám màn mây cảnh thấy sầu
Hoa vườn khô lạnh nhớ mưa ngâu
Run run cành đổ cơn gió giật
Nhè nhẹ hương bay trải một màu.
Bước tới hàng cau vừa mới lớn
Nhìn lui bờ liễu dáng thanh tao
Tháng năm nằm cạnh chia màu nắng
Không biết bao giờ nó mất nhau?…
Tôi hỏi? rồi buồn cây với đất,
Đêm về thổn thức gởi chiêm bao
Nửa khuay tỉnh mộng tìm chăn gối
Người ấy trông lên, tóc trắng đầu.
Nhè nhẹ ôm anh trong giấc ngũ
Ngoài trời nhan nhãn ánh trăng sao
Anh ơi! trọn kiếp cùng hơi thở
Chớ để tình duyên gãy nhịp cầu.
Thơ tình: Bay đi tuổi hồng
Hòa hoa, phong nhã lắm tài hay
Tương tư vừa chớm, người quay gót
Lạnh tím bờ hoa, cánh héo gày.
Đau lòng, tôi chiết một cành cây
Trồng xuống cạnh ao gởi tháng ngày
Một sáng cây sầu, rơi quả hận
Gió tình, vườn nhớ cũng nhẹ bay.
Tôi khóc nhưng lòng không rơi lệ
Chân đi mỗi bước một hồn mây
Xa xa tuyết phủ mùa đông đến
Nhìn lại tóc mây cũng trắng đầy.
Hào hoa
Xướng họa thơ ca một biển lời
Hôm ấy qua vườn tìm lá rụng
Đêm về cõi mộng thấy hoa rơi.
Cánh tiên nức nỡ buồn lẻ sống
Mắt lệ rưng rưng tuổi phận đời
Nắng chiếu qua rèm hào hoa tỉnh
Thành đô vắng bóng gả ăn chơi.
Biển đời
*****
Tôi nghèo không dám đến nơi sang
Sợ bạn chê tôi, kẻ cơ hàn
Cá mắm, rau xanh ngày hai bữa
Thơ ca, mây nước một hồn lan.
Bạn tôi, chúng nó giàu sang lắm!
Thương mại, công ty nổi tiếng vang
Cầu chúc cho nhau đời mãi đẹp
Xuân đi,xuân lại vẫn thanh nhàn
Đêm về nghe dế gáy râm ran
Rạng sáng ngắm sương tản mơ màng
Đời được hôm nay tôi đã chọn
Lòng này thanh thản đợi trăng tan
Ngàn năm trời đất còn nguyên đấy
Mấy thuở khai sinh hởi thế gian
Mưa nắng, gió mây thường biến đổi
Trăm năm danh lợi cũng phai tàn.
Thơ tình: Tình biển
Nghe như biển sóng có lời ca
Tình ái nắng mưa thắm mượt mà
Chiều hạ nước dâng tràn bãi cát
Đêm về biển gọi, sóng ra xa.
Một hôm cát trắng bờ trăng xuống
Con nước chuyển mình bỏ khơi xa
Mê mãi chạy theo nàng thỏ nguyệt
Ngoài khơi biển động khóc đêm già.
Thơ tình: Lệ khô
Chiều nay đường vắng bóng nàng
Ai đưa mây gió, trăng vàng ngả nghiêng.
Thu qua em đã sang thuyền,
Nghe con sáo gọi lời nguyền nát tan.
Đau thương cành lá chia đàng
Đêm đêm lệ ứa hai hàng thấm chăn
Cung đàn ai khẩy lăn tăn
Mà nghe não ruột nhớ gần, nhớ xa.
Sương khuya rơi điểm canh gà
Đường xưa một bóng biết là về đâu
Tìm trăng hai chữ nguyện cầu
Trăm năm tóc nguyệt, xanh màu bên ai.
Thơ tình: Vườn trinh nữ
Đêm nằm nghe lá rụng sang canh
Lầu vọng song thưa gió lọt mành
Mắt phượng đăm chiêu lùa lối vắng
Hồn hoa tỉnh mịch dưới trăng thanh.
Anh đi bỏ lại vườn trinh nữ
Nắng lại bay về vàng lá xanh
Tóc liễu bạc màu sương phủ trắng
Giọt sầu nhè nhẹ rớt mong manh.
Dáng xuân xưa
Gió đông chợt thổi đến vườn đào
Lác đác mầm non gợn thanh tao
Vội vã cánh tiên cười bóng gió
Nhẹ nhàng dáng lụa hứng mưa ngâu.
Xuân sau rảo bước hàng phố cũ
Nắng mới tràn qua luống anh đào
Dõi mắt trông theo người đổ lại
Đêm về thầm hỏi dáng xưa đâu?…
Thơ tình: Bóng chim
Em ơi! Chớ đến vườn hồng,
Cho con chim mộng, đêm lòng nhớ thương.
Sáng chiều ra ngắm bóng sương
Mà nghe nó hót vấn vương nỗi buồn.
Rưng rưng mắt lệ chim tuôn
Gió trăng nhìn xuống kéo luồng mây giăng
Vườn kia dáng ngọc dung giăng
Anh về thui thủi ôm chăn khóc thầm.
Đời bạc
*****
Không gian mang máng cảnh âu sầu
Tìm lại người xưa có thấy đâu
Nhà cổ bạc màu, rêu phủ mái
Đường quen xơ xác cỏ chen lao.
Dò thăm bạn cũ, người đã khuất
Trông thấy mộ bia, lệ ứa trào
Cảnh khó chung thời chia nắm gạo
Giàu sang phú quý lại xa nhau.
Thơ tình: Gởi anh
Bà mụ nắn em phận liễu gày
Tha thướt, yêu kiều trong nắng nhẹ
Mịn màng, uyển chuyển bóng trăng lay.
Bình minh thức giấc ong tìm tới
Chiều hạ ngũ vùi chim đến vay
Cơn gió vô tình hay cố ý
Đâm ngang, xẻ dọc phận liễu gày.
Trách thầm mưa gió quên lối cũ
Chới với hồn hoa lạc cửa mây
Nức nỡ chiều xuân sao anh biết
Ngụ đâu! em đến đặng tỏ bày.
Lá bay
Giáp mặt nhau rồi khó nói thay
Anh hào, phong nhã lại kém tài
Em cười một thoáng như hoa nở
Tôi sợ thời gian là lá bay.
Xác phượng hè xưa nằm rải rác
Hồn ve năm cũ ẩn quanh đây
Tôi về tìm lại bờ yêu nhỏ
em đã sang đò như lá bay.
Thơ tình: Sắc lá
Giọt mưa nhè nhẹ, giọt mưa ngâu
Vọng lầu gió thổi đêm đầu hạ
Lệ trúc rưng rưng, tại cớ nào?
Thấp thoáng ba thu thầm đếm lá
chần chừ đôi nắng ngắm phượng chao
Đường xuân chưa ngớt màu yêu cũ
Sắc lá quay về gợi nỗi đau.
Thơ tình: Thương thầm
Nghe con cóc gọi là mưa đổ chiều
Xa xa cảnh vật tiêu điều
Mưa giăng quanh lối gió hiu hắt buồn.
Hàng cau trước ngỏ run run
Giàn bầu lúc lắc, mống chuồn xa xa.
Cành trang nhiễu nước la đà
Mùa đông rét lạnh buồn là buồn ghê.
Khúc chèo ai trổi đê mê?
Đưa em vào hạ mộng về đêm trăng
Hóa ra người ấy cũng gần mà xa.
Xưa nay trẻ chớ ghẹo già
Thì thôi đành chịu ngắm già, ngắm non
Bao mùa mưa tiếp đổ dòn
Thương người đàn ấy vẫn còn độc thân.
Hết duyên cửa phật
Đường tu đứt đoạn giữa chiều xuân
Thầy mẹ nhà em hẳn rất mừng
Hai chục xuân rồi may còn thể
Thêm vài xuân nữa chắc thôi đừng.
Cơ duyên đêm vắng bà nguyệt đẩy
Thỏ thẻ qua hình nhớ kẻ dưng
Cúi lạy di- đà con sắm hối
Từ nay để tóc nghiệp tu dừng.
Thơ tình: Cát bụi
Chiều thu một chiếc lá vàng rơi
Mặt đất dang tay mở vòng đời
Đưa lá thu về thành phố bụi
Cây đêm nhìn xuống lệ sương rơi.
Trăm năm một cõi như mây khói
Cát bụi đêm nay họa mấy lời
Nhắm mắt xuôi tay cười cùng gió
Đưa hồn thanh thản dạo muôn nơi.
Thơ tình: Chuyện mo cau
Chuyện năm xưa khi em là cô bé
Thường bảo anh đi nhặt lấy mo cau
Em ngồi trên, anh kéo chạy ào ào
Làn gió hạ mang đi ngày thơ ấu.
Ngỏ hai nhà, ngăn nhau đôi bờ giậu
Anh đi tìm nhặt lại những mo cau,
Em lớn rồi, em không thích nữa đâu
Thích cài trâm, em đi giầy cao gót.
Thích mộng mơ, nghe điệu buồn mưa giọt
Anh lén nhìn qua những tán lá ngâu
Chuyện xa xưa như nước chảy qua cầu
Chỉ mình anh ôm trọn làm nỗi nhớ.
Mùa xuân ấy anh khắc tên trong vở
Nhưng em nào có thấy nghĩa gì đâu
Anh thương thầm nên mãi bước theo sau
Nhặt dấu chân của người anh yêu mãi.
Thơ tình: Vầng trăng bạc
Trông xuân đầu ngỏ ngắm màu mai
Thả bước đường hoa nhẹ gót hài
Màu nắng ai đem gieo lối nhớ
Góp lời, gởi dạ một đêm say.
Nước trôi đá bạc xuân theo gió
Nhan nhản lối hương hạ phủ dày
Cõi nhớ ai treo vầng trăng bạc
Còn duyên, còn nợ gặp nhau thay?…