Hàn sương
tranh họa” vòng đời” Jusmita
Hán văn
Trùng trùng mộc thảo ẩn hàn sương
Phát dịch tiêu âm thi tịch trường
Vân dã đình sơn nhân thị mộng
Phong hồi bán nguyệt thu đồng tương
Thị manh thiên tạo tri nhân giả
Chi khởi địa lưu cảm nhị phương
Tả hữu thối ưu tình độc dĩ
Hoảng tằng xuân khứ thế vô thường.
Sương lạnh
Việt văn
Ngàn non sương phủ cỏ cây mờ
Văng vẳng bên chiều tiếng sáo thơ
Núi dựa chân mây người níu mộng
Nửa trăng gió lộng cõi thu mơ
Nhắm mắt trời xoay vòng số phận
Nhớm chân nghe đất chuyển đôi bờ
Bên ni, bên nớ tình heo hút
Chầm chậm xuân trôi đời ngẫn ngơ.
phong hồi
tranh họa Jusmita con gái lê Hoàng Trúc
Hán văn
Minh nguyệt nhất tâm nhật thực hà
Nhan hoài tinh hán tụ Tây lưu
phong hồi tiền khứ nhân kim giả?
Bách thảo hậu khai tuần thế chu.
Gió về
Việt văn
Tâm sáng như trăng đêm tựa ngày
Nhớ! sao vườn cũ chuyển đàng tây
Người xưa theo gió về đâu nhỉ?
Cảnh mới bên đời hoa lá sai.
Nỗi buồn không tên
Anh cũng như em một nỗi buồn
Đắm chìm địa ngục với hư không
Tình như ngọn nến bùng rồi tắt
Bỏng vết thương sâu tận đáy lòng.
Em cũng như anh hạnh phúc gì
Bên người xa lạ lệ lâm li
Giả cười, giả nói qua ngày tháng
Sống tạm thành quen trở đá chì.
Xé đôi giấc mộng làm hai mảnh!
Một mảnh ta yêu, mảnh buộc đời
Xế nẽo ngày tàn, đêm cũng hết
Trời ơi, thật giả chẳng nên lời!…
Nín thở gục đầu trong chén rượu
Tắm hồn nghiêng ngã một chiều không
Men cay đẫm lệ say vì hận
Trút cạn vào thơ một nỗi lòng
Chẳng ngại ngùng chi chuyện đã rồi
Tình xa ngàn dặm gió mây trôi
Đưa tay muốn chạm xoay vành nguyệt
Trời đất quay cuồng một bóng tôi.
Thơ rơi
Họa sĩ nhật bản Susan
Trong thân ta không hề có máu
Chỉ có thơ chảy cuộn thành dòng
Rơi một giọt loan trên tàn cỏ
Nở thành hoa và những mầm xanh
Úp mặt xuống dất cười rạng rỡ
Ngẫn đầu xoay mây trắng điểm hồng
Chiều thanh xuân hồn say nắng ấm
Chuyện hôm qua còn lại miên man
Đi một bước bàn chân nặng đất
Nghe thời gian chết níu gót hồng
Đêm say gió mỉm cười trăng nước
Lạnh lùng hoa một nét kiêu sa
Tình cứ đến theo mùa lá rụng
Chập chờn xa mỗi lúc thu đi
Nghe véo von sáo chiều nuối tiếc
Thế nhân ơi! Ta chẳng hiểu gì.
Hạt bụi ra đi
bia mộTriệu quốc Công
Hoàng Tôn lê Tấn Triều
Tiền hiền thủy cơ
người có công lớn nhất bình định đà nẵng dưới thời vua lê Thánh Tông
Tình nương tựa, chờ trăng gió thổi
Đời chưa say cát bụi vô tình
Bao xuân chảy nặng bầu giông tố
Liễu khóc thầm đào lạnh cung tơ
Nhẹ nhẹ buông mưa đêm nhỏ hạt
Bạn còn xa dạ chẳng yên lòng
Nâng bầu rượu hỏi trăng đâu nhỉ?
Cạn một hơi trời đất hóa không
Giấc ngã say môi cười mộng cũ
Cửa hư vô mở rộng mời ta
Còn đây những nét trù êm ái
Gởi lại đời chia vạn xót xa
Lộng đường hoa “ tạm biệt “ ta đi nhé!
Với khói sương hồn phách ngẩn ngơ
Vòng ngũ sắc tròn, chân thả bước
Trần gian xa cát bụi lu mờ
Đành thôi gởi lại ngàn thương nhớ
Cúi lạy đời đừng oán trách nhau
Mai nở rồi xuân về phía trước
Có còn chi hạt bụi hôm nào.
Kiếp phù dung
một ngôi đền chăm cổ thất lạc không nhiều người biết đếntại quảng nam đà nẵng
Bổng dưng giọt lệ rơi thành đá
Trời đất ngậm ngùi nhìn thế nhân
Thả gió hoa bay nhuộm lối hạ
thấy người ta mộng còn bâng khuâng
Trăm năm một thuở tình ơi hỡi!
Gối nợ chăn ơn xin trả dần
Thân xác lên men thì đã hết
Phù dung một kiếp lạnh muôn phần.
Xuân nhật Ngày xuân
còn lại đàn em tôi
Hán văn
Vũ tùng thiên giáng
Thông thủy hà giang
Xuân phong lưu ngữ
Cảm chi hoài gia
Ca đãi minh nguyệt
Khúc tận vong tình
Xử nhược đại mộng
Vi hồ kỳ sinh ?….
Việt văn
Mưa từ trời xuống
Nước đổ vào sông
Gió xuân vẳng tiếng
Thấy cảnh nhớ nhà
Đành ca đợi nguyệt
Lời hết quên tình
Đời tựa mộng lớn
Sao phải nhọc mình?….
xuân của mọi người
Hoàng Trúc về ăn tết cùng Ba năm 2o10
ừ! Một chút xuyến xao đã có
Nỗi truân chuyên lận đận lâu rồi
Xòe bàn tay bóp thời gian chết
Sẽ… một chiều về lại “chiếc nôi”
Cảnh tha phương bước đời gai góc
Nhắc được chi lòng dạ rối bời
Thêm một tuổi và xuân tiếp nối
Lạnh hoa đào trước ngỏ mong ai?
Đừng nở vội cho ta được ngắm!
Một lần xuân rộn rã bên đời
Đừng rơi vội cánh hoa mềm mại
Biết lúc nào nhìn lại sắc hương
Năm đã hết, đời trôi nặng bước
Ta gìa đi, nụ nhớm vô tình
Rồi ngày kia cảnh còn ta mất
Xuân vẫn về gieo sắc mọi nơi.
Nửa mảnh trăng mềm
Hoàng Trúc và mùa hè đà nẵng năm 2009về quê nội
Cùng với đêm đi tìm dĩ vãng
Xé vành trăng thả nhẹ dòng thu
Thuyền trôi mãi dạt vào sương khói
Bờ bến xưa hoang vắng mịt mù
Lạnh tê tái môi hồng rớm máu
Nặng mái chèo tìm lại bãi sen
Đây một cõi non bồng thuở nọ
Cuốn hồn si đến tận bây giờ
Như con bướm chập chờn mùa mới
Tuổi chớm yêu mơ mộng dại khờ
Đâu biết tình sâu như đấy biển
Xa nhau rồi sen cũng buông tơ
Đời dần cạn ý riêng còn đợi!
Lâu lắm rồi anh đã “của em”
Sóng lặng lẽ mang tình gởi biển
Còn đêm nay nửa mảnh trăng mềm.
Chiếc bánh chưng xanh
Mẹ ơi! năm nay con không gói bánh chưng vì trong vườn không có lá chuối cả, chỉ có lá riềng nước
rất mỏng và nhỏ nên con chỉ gói bánh tét thôi. Mỗi đòn nhỏ một gan tay nhưng cũng ngon Mẹ ạ.
đừng buồn Mẹ nhé! con gái của Mẹ nhớ Mẹ nhiều
Cứ đến xuân lại nhớ về quê tổ
Nhớ mẹ hiền, nhớ mùi cám lên hương
Hoa đào nở, con én đùa trước gió
Ve vẫy chào réo gọi những mầm xanh.
Đêm giao thừa chiếc bánh chưng mẹ gói
Lá chuối xanh mỗi lớp một niềm vui
Bánh năm nay đẹp như con gái mẹ!
Da mịn màng và cũng đượm nét duyên.
Pháo nổ rồi lụp bụp phía ngoài hiên
xác hồng bay xếp thành đường hạnh phúc
Ngày vu quy tôi theo chồng tá túc
Xa mẹ hiền khuất vạn dặm trời mây.
Chiếc mủng tròn ngày cũ vẫn còn đây!
Từng hạt nếp thiếu hơi bàn tay mẹ
Mười năm tròn bên đời con lặng lẽ
Cũng tập tành thay mẹ gói bánh chưng.
Nếp xứ người rời rạc có… là mừng
Thêm hạt đậu cũng không bùi, không dính
Cặm cụi gói với lòng con thầm kính
Khẽ thầm thì như có mẹ ngày xưa
Bánh chín mềm, ngoài trời lợp đợp mưa
Như chân mẹ từ ngàn xa vừa đến.
Tôi gục đầu khấn thầm bên ngọn nến
Đĩa bánh chưng như muốn nói thành lời
xuân lại về!
con mời mẹ, mẹ ơi!
Ngọn nến cười tỏa bùng tràn hơi ấm
Trong nhớ thương dòng lệ trào ướt đẫm
Bánh trên tay tôi khẽ nuốt nghẹn ngào
Con thường chờ mẹ trong cõi chiêm bao
Khi đêm xuống mẹ đừng quên mẹ nhé!.
Buổi nguyện cầu
lại một mùa giáng sinh nữa, Hoàng Trúc cầu chúc cho các bạn bè gần xa cùng gia đìnhnhững yên lành và tràn đầy hạnh phúc
Từng hồi chuông vang lên từ tháp vắng
Buổi bình yên dìu dịu một màu đông
Trời năm nay tuyết ít hơn năm trước
Vài cánh chim chao liệng dưới vườn hồng
Một năm hết múi thời gian xê lệch
Cảnh bên đời cũng xao xuyến lớn lên
Một người gìa chiếc áo len xộc xệch
Một cô em mái tóc đảo bồng bềnh
Tuyết vẫn rơi và dòng đời cứ chảy
Thượng đế xa hay thượng đế trong lòng
Con quỳ xuống xin vạn lời cầu nguyện
Những yên bình trang trãi khắp mọi nơi.
Người ấy và tôi
tranh họa sĩ tí hon Jusmita
Người ấy bảo tôi kẻ lạnh lùng
Đem tình trao gởi cõi mông lung
Nhưng nào tôi có đùa trăng gió
Cứ mỗi đêm khuya gối não nùng
Người ấy hận tôi kẻ bạc tình
Yêu nhầm hoa dại chốn điêu linh
Không hay từng phút hồn tôi nát
Đâu đớn niềm riêng chỉ một mình
Cũng bởi tại tôi xáo trộn đời
Cài hoa gọi bướm nhởn nhơ chơi
Gieo thơ nhuộm phấn tìm ân ái
Rồi bỗng ra đi chẳng một lời
Bây giờ người ấy có còn mơ?
Một nàng tiên nữ sống trong thơ
Buông dài mái tóc mềm anh gối
Vội vã đam mê những đợi chờ.
Trời!
Tôi đã làm nên khúc nhạc sầu
Giết người tôi mộng chẳng gươm dao
Đốt cầu ô thước thành sa mạc
Giết cả tình tôi đến nghẹn ngào.
Xa anh
thân tặng người ấy
Từ buổi ấy tình in gối mộng
Ngả yêu đương nhộn nhịp theo mùa
Sợi tương tư vô hình buộc trói
Gió đông tràn, lạnh, cõi thu xa.
Chậm chậm rơi mưa đà nặng hạt
Đêm bình yên gió dạt bờ trăng
Mây lùa khẽ bóng hằng nghiêng ngã
Xào xạc đưa cành lá cuộn mình
Chia tay anh bể tình thầm nhớ
Có lẽ nào em chẳng xót xa
Theo tháng năm chìm vào ngỏ cụt
Khóc vì nhau nghẹn nuốt từng lời
Hồn em đây hãy vào nghiền nát
Đừng dỗi hờn than trách lẫn nhau
Một lúc nào ta còn gặp lại
Xa anh rồi môi mắt xanh xao.
Hạt bụi ban mai
Tranh vẽ họa sĩ tí hon Jusmita
Trong đêm tối ta ôm người vội vã
Mem say tình ngậm nuốt cháy thịt da
Đôi môi anh leo ướt đẫm thân ngà
Bờ trăng lặn để cho đời hoan lạc.
Gió từng cơn mang theo hồi rên rĩ
Tiếng cọ tình đập vỡ mọi âm thanh
Xin thời gian ngừng trôi phúc yên lành
Xem cát bụi nhóm nồng men trần tục.
Tình là gì ?
Làm nên ngàn điệp khúc
Yêu là gì?
Mà thế tục cứ say
Em chỉ là một hạt bụi ban mai
Nấp vào anh qua những mùa đông rét.
Trái tim si tình
Tranh vẽ họa sĩ tí hon jusmita
Tim em say nhịp một người thôi
Vĩnh viễn trăm thu dẫu muộn màng
Xin xiết hồn em vào bóng tối
Cuộn mình ru mộng đợi sương tan
Trời làm giông bão hay gào thét
Thân xác này đây ghép thịt chàng
Ngửa mặt cho đời vui trét lọ
Tình ta nhộn nhịp mỗi xuân sang.
Giọt mưa shirin
từ trái sang, Giáo sư Colin Appleton – Lê Hoàng Trúc – Lê hoàng Lân và các em học sinh trường quốc tế Rose Marie Academy
Thơ ca Việt Nam luôn được coi là một giai điệu êm ái và du dươngtrong làng văn học của đông nam á
Buổi giao lưu văn thơ ca về phong tục tập quán ngôn ngữ học Việt Nam Hoàng Trúc và các em học sinh trung học tại trường Rose Marie Academy quốc tế tại Thailan
Hoàng Trúc và giáo sư Colin Appleton Anh Quốc
Một cánh hoa non nhẹ nhàng rơi xuống
Chiều hôm qua về cát bụi thay da
Ngày cuối thu luống sầu không vệt nắng
Đàn người đưa nức nỡ khói hương mù
Trên tay mẹ ôm tấm hình bé múa
Trên tay cha hình em mỉm cười tươi
Tôi theo sau không thót được thành lời
Shirin ơi! Một linh hồn nhỏ bé
Trông trời xa cửa thiên đường vừa hé
Đám mây hồng lơ lửng xa càng xa
Tôi đưa tay vãy chào em lần cuối
Giọt mưa buồn rơi nhẹ xuống vai ta.
Vĩnh biệt Shirin! Một Câu chuyện đau lòng cháu bé tròn5 tuổi. Cha là thầy giáo và cũng là thầy giáo của con trai tôi, trong một trường học quốc tế tại Bankok Tháilan .
Hai gia đình chúng tôi đã có một buổi ăn tối thật nhộn nhịp
Shirin, một bé gái xinh dễ thương vô tư hồn nhiên, em mỉm cười khúc khích mỗi khi tôi kể một chuyện vui. Bất ngờ tám giờ sáng 5 ngày sau tôi nhận tin em qua đời vì một tai nạn sơ ý. Cháu đã ngã từ lầu thứ 14 vì đã có một máy lạnh được lắp ráp ngoài hành lan cháu đã trèo lên trên và mất thăng bằng Đây cũng là một kinh nghiệm cho nhiều bật phụ huynh cha mẹ nên lưu ý .Nghe qua tôi đứng chết lặng người, nhắm mắt rồi lại mở mong rằng đây là giấc mơ nhưng không. Lòng tôi đau đớn nghẹn ngào, trên chiếc bàn tròn còn một bông hoa làm bằng sắp Shirin đã để lại tặng con trai tôi. đau đớn hơn khi nhìn thấy hai bạn tôi là bố mẹ của cháu , họ như xác không hồn. Shirin đã mất gần một năm rồi mỗi khi cầm bút tôi thấy lòng cuộn lại không sao tả nên lời, cho đến hôm nay tôi muốm chia sẽ cùng các bạn. xin các bạn, sau khi đọc bài thơ hãy tặng cho Shirin một lời cầu nguyện gởi đến thiên thần nhỏ bé Shirin luôn luôn hạnh phúc tung bay trong thế giới tâm linh êm đềm với những sự huyền ảo.
Bài thơ đã dịch sang tiếng mỹ đang được lưu trữ trong các thư viện một vài trường học quốc tế tại Tháilan và Anh Quốc.
Bài thơ tôi đã viết sau ba ngày Shirin qua đời ngày 11- 2 năm 2011
Shirin’ s raindrop
A tender young petal glides gently down
By sunset restored to the somber ground
Down a gloomy road on autumn’ s last day
Walk mourners with incense clouding the way
Mother holds picture of dancing child
Father holds image of innocent smile
I follow them both, unable to speak
Oh Shirin! A soul so fragile and meek
Heven’ s door opens the distant sky
Towards it pink clouds drift ever so hight
As a final goobye I raise my hand
Soft on my shoulder sad raindrops land
( người dịch, chuyên viên ngôn ngữ học ĐÔNG NAM Á – Adam J Burgess )
Tình xuân
Hoàng Trúc xuân năm 2004
Đêm xuân nâng chén nguyệt đầy
Môi em chưa ngậm tình say lúc nào?
Hồn ta như trẻ nghêu ngao
Ôm hoa chạm cánh, ngỏ đào sương gieo.
Lại một mùa xuân
Rồi cũng xuân hoa cười trước gió!
Âm thanh quen rúc rích đưa mời
Từng con sẻ nhặt tìm hương cỏ
Hương cúc bay thoang thoảng lả lơi.
Sương buông nhẹ, khoảng trời thay sắc
Ngắm tuổi mai thầm mhẩm tuổi đời
Người mất còn sớm hôm khó biết
Tình miên man tựa bóng sao rơi.
Hồn Việt
vườn chuối nhà ngoại
Mưa tìm lay tán chuối già
Nắng thu đôi hạt, cảnh đà sang đông.
Trời năm ấy cỏ đồng xanh ngát!
Mấy chi em đuổi vạc mé sông,
Cha cười mây xám ngã hồng,
Mẹ gồng đôi gánh kềnh kồng theo sau.
Bèo trên nước tím rầu đôi cánh
Cá lạnh dòng nằm lặn đáy sâu
Cảnh nghèo hạnh phúc bên nhau
Bát cơm lưng bụng đĩa rau lót lòng.
Rồi con lớn theo dòng nước bạc
Mỗi một con lưu lạc một nơi
Đêm nay về gọi mẹ ơi!
Cành mai rung nhẹ như lời mẹ đưa.
Đầu bóng trăng tàu dừa trĩu xuống
Dáng cha ngồi tóc cuộn bờ mây
Rầu rầu nét nguyệt gió lay
Nhắc xuân năm cũ nhớ ngày còn thơ.
Làn khói vỡ thờ ơ bay vội
Đời mơ hồ sáng hội chiều tan
Mẹ ơi! trên cõi nước bàng,
Trầm hương con gởi muôn vàng nhớ thương.
Biển và em
Nghe vọng từ sâu thẳm
Biển hát khúc giận hờn
Sóng như chàng lãng tử
Dạt dào tìm dấu em
Ai đi dưới hạ vàng?
Đâu biết đông biển lạnh
Em bên người yêu mới
Sóng buồn dạo lang thang.
Có bao giờ em hỏi?
Biển biết khóc vì yêu
Nhớ ngày nào em đến
Lội hồn ta một chiều.
Đời cho em và biển
Còn đây bãi đợi chờ
Cát nằm hoài thương nhớ
Sóng vỗ tìm dấu em.
mộng tư hoa
tranh họa Jasmita
Hoa bay bay
Sương chiều xuống
Người đi xa
Tình ướt lạnh
Hoa lại nở
Người vẫn xa
Xuân đi vội
Còn mình ta
Hoa chợt cười
Người về đến
Xuân tư mộng
Ngỏ đời say
Hoa rụng xuống
Người ôm hoa
Hồn tan lạnh
Lệ xuân nhòa.
Cầu muôn dân thanh bình
vườn hoa tulip tại đức
Chờ trăng lên, ngắm trời thay sắc
Sưởi đất mềm, sanh nở vạn xuân
Gió xa mang lại tiếng rừng
Hương thơm quả ngọt ngập ngừng đơm bông.
Người trông cảnh, bên lòng xao xuyến
Hạt đậu xanh re miệng nứt chồi
Ngậm cười, cắn nhẹ vành môi
Trăng trôi một khoảng, mây trôi một trời.
Ai còn đứng đợi nơi đồng vắng
Hạt lúa vàng triễu nặng cựa tay
Tạ ơn trời đất vuông đầy
Bốn mùa hương nở, hoa say tặng đời.
Lập xuân2
Mỗi năm đào trổ một lần bông
Vịn cánh xem hoa, đoán bạn lòng
Sương rụng trên tay hương phản phất
Người tìm hư ảo giữa mênh mông.
Trăng lên soi gót, hài gieo bước
Sao lộ, mây đưa nhẹ dáng hồng
Vườn cũ, đào xưa, tình gợn mộng.
Qua mình the lạnh hạt mưa đông.
Hồ Hoàn Kiếm đêm đông
Muôn nẻo đường đời tựa gió mây
Chập chờn chiều nhuộm lá hoa bay
Đông xưa, ta đến trời thay sắc
Đông lại, tìm qua rộn liễu gày.
Mắt biết ngậm ngùi hạt nước vỡ
Tay buồn khua nhẹ làn sương say
Bóng ai, rẽ lối tìm hương cũ
Rùa ngậm rong cười, hồ nguyệt đầy.
mộng đào hoa
tranh Hoaj Jusmita
cây đâm chồi
nụ vừa hé
cánh đào bay
người chợt khóc
gió xuân đi
quên trở lại
cảnh năm xưa
màu tóc mới
tuổi tiên đầy
đêm xuân cuối
ngậm ngùi rơi.
Sóng và cát
Ào ạt lại dịu êm
ồn ào và lặng lẽ
Sóng đến sóng lại đi
Cát khô dào dạt nhớ
Biển đêm nghe tiếng thở
Từng hồi vọng bờ xa
Lòng chàng sâu như biển
Gôm trọn trái tim ta
Trưa nay sóng lại về
Cơn mê tình vẫy gọi
Cát chia thành trăm ngả
Mơ màng dưới trăng trôi
Chiều mưa lòng biển tối
Con sóng vỗ xa bờ
Ái ân vừa tan vỡ
Cát nằm lạnh chơ vơ
Cơn mộng lùa trống vắng
Ngày tháng tình tả tơi
Anh có thầm nuối Tiếc
sóng cát cuộn một thời
Lời mẹ ru
Sông thu sóng lặng, sương già buông rơi
Trông lên tím một khoảng trời
Vầng mây ngơ ngẩn. tôi thời ngẩn ngơ.
Nhìn qua xóm nhỏ lặng mờ
Nơi con lớn dậy, nương nhờ lời đưa
Con ơi! Ngủ trọn giấc trưa,
Cho vơi nắng hạ, đong vừa tuổi mây.
Con ơi! mẹ đẩy đêm ngày
Trăm hoa xây mộng kết dài chân con
Bay đi cánh bướm còn non!
Bến quê bóng mẹ, trông mòn tháng năm.
Tha phương đất khách ăn nằm
Như mây lạc gió như mầm nhớm đông
Giờ đây con đứng bến sông
Mẹ ơi! con gọi mây hồng có nghe!…
Con về ngắm lại rặng tre
Cây khô nằm đó quanh hè, mẹ đâu?
Trời cao nghe trút cơn sầu
Mưa giăng ngập lối, mắt ngâu đỏ bầm.
Hai tay chấp lạy lâm râm
Thương ôi, con nợ khóc thầm lời ru
Quanh chân nghi ngút sương mù
Cho con quỳ xuống nghìn thu tạc lời.
Quán đêm
Xa em rồi giấc ngủ yên không?
Chăn gối kia anh có thoả lòng
Có mỉm cười trong cơn ngáy ngủ
Và điều anh ước mộng cao sang.
Xa em rồi có thấy nôn nao
Dĩ vãng xưa đôi lúc thét gào
Một mảnh tình ngây thơ khát vọng
Anh chôn vùi đổi lấy trăng sao.
Đường quanh co nẻo dài năm tháng
Lối phượng xưa hoa nở rợp trời
Ai có về bên ấy ghé chơi
Cô hàng nước ngỏ lời chờ khách.
Xa em rồi quán đêm thưa lạnh
Một bóng đào thơ thẩn vô ra
Mùa phượng này hương gởi gió xa
Cầu mong ai trọn đời êm ấm.
Hò….
Hoàng Trúc Và Con Gái Jasmita
Con gái có chống như gông đèo cổ
Con gái chưa chồng xách cái rổ chạy quanh.
Năm xưa em chửa có chồng!
Môi son má phấn, áo hồng, áo xanh.
Năm nay em đã có chồng!
Quần xăn áo cuộn từng đồng mắm rau.
Đêm nằm thổn thức canh thâu
Kiếp này đã lỡ, kiếp sau khổng lấy chồng.
Hạn
Đàn bò gặm mót bên đồng vắng
Mỗi đứa gày còm mắt quặn sâu
Thiếu hụt quanh năm ăn lá dại
Thầm thì ta hỏi, nó vò đầu.
Chủ tôi vô đạo thăm tài lợi
Ruộng đất dân nghèo bán dím nhau
Chúng bảo nông thôn đô thị hóa
Đâu còn thêm đất mọc hoa màu.
Buồn
(cảm tác bài thơ buồn Viet Dương Nhân )
Đếm từng canh nỗi buồn ê ẩm
Chăn gối nào hay biết giá đêm!
Cảnh đông tuyết rụng trắng thềm,
Thương đời phiêu bạc, thương em càng nhiều.
Nơi đất khách điều hiu bóng nguyệt
Nhớ quê nhà nhớ tiếng lá rơi
Đêm nay thao thức bên đời
Bóng em xa quá trăng vời vợi trông.
Mộng cứ tưởng mà lòng lo sợ
Ngày trôi mau tình ngỡ mơ hồ
Thuyền em gió thổi bến mô?
Anh về sông nước nhấp nhô cỏ rều.
Dĩ vãng xa cảnh nghèo thiếu hụt
Sợ em buồn thân buộc tha phương
Mộng còn ngây ngất người thương
Biển đời sáng tối phố phường đổi thay.
Tay vịn gió – ào – bay vạn nẻo…
Người mong tình dạ héo thâu đêm
Bao giờ tay nựng má em?
Nỗi buồn bốc khói đâu thèm kiếm ta.
ĐếN PHÚ NINH
Hồ sương tại Thái Lan
( cảm tác bài thơ đến Phú Ninh thăm nàng… của Nguyễn Thường )
Cuối xuống hôn em dừng tỉnh mộng
Tay còn sờ soạn mắt lim dim
Giường hồng chiếu gấm- người đã có…
Chẳng biết vì sao hồn mãi tìm?
Thả bước bên hồ nghe sóng vỗ
Ngỡ tình dĩ vãng tựa bờ vai
Đưa tay vịn gió tìm hương cũ
thầm gọi tên em nỗi nhớ đầy.
Nghẹn ngào hơi thở không thành tiếng
Dấu vết ngày xưa dạt chốn nào?
Đôi mắt em xanh màu lá mạ
Hiền hào trao gởi tình xôn xao.
Trời ghen đưa gió tìm lay động
Hồ mộng bên đời hóa bể sâu
Trăm ngả nước chia tình vỡ vụn
Ngàn thu nghe sóng, giấc nghiêng sầu.
Điệu sương
Mặt nguyệt mây qua nhẹ
Dòng đời tựa biển sâu
Rượu tình vô sắc vị
Nốc cạn- thấm- hồn đâu.
Ngậm cười e lệ rớt
Bật khóc thế gian sầu
Phơ phất bờ tóc bạc
Đêm xuống lần tìm nhau.
Chia tay anh
Mây phủ ngàn non vắng bóng sao
Gió đưa trăm ngã liễu buông sầu
tình đông, đêm vắng dìm hơi lạnh.
anh hỡi, thôi đừng… than trách nhau!
Đây rượu, ướp hồn xoa dĩ vãng!
Tháng ngày nhung nhớ sẽ qua mau.
Không em, trời đất, hoa tìm nở.
hạnh phúc về sau hẳn nhuộm màu.
Chiếc gối lá ngâu mẹ tặng
Ngã vai gối đượm hương nồng
Tàn ngâu ủ dưới, má hồng áp trên.
Vật còn đó, đợ nền da mượt
Người đã xa mờ bước gió mây.
Vườn xưa cảnh cũ đâu đây?
Về trong cõi mộng bóng gày mẹ ta.
Nắng ngót tà, mưa sa một ít
Cành ngâu rung, mẹ vịn trên tay.
Lá ngâu mẹ hái chiều nay,
Ngày sau bện gối con say tuổi buồn.
Lời mẹ ngọt như nguồn suối mát
Đêm trăng vàng, gió mát con bay.
Lạc đời phiêu bạc Đông Tây
Gối ngâu ôm chặt mỗi ngày cùng con.
Bao giờ, thân bỏ nước non?
Gối cười đáy mộ, xương giòn quyện nhau.
Đêm tạ ơn
Ing – shinawat , con gái đai phú gia Thashin Tháilan,thích món ăn Việc Nam do Hoàng Trúc nấu
mọi người đều vui vẽ
Ing- shinawat và David
đêm tạ ơn lại nhà Lê Hoàng Trúc
Ing- shinawat con gái út đại phú gia Thashin Thailan cùng Hoàng Trúc
từ trái sang: bạn Mita, ing, David, Hoàng Trúc, Adam, Mita Youngy
từ trái sang: Adam, black, ing- shinawat, Hoàng Trúc,Rolin, Cilin, Yuongy
Thầm cảm tạ thượng đế ban cho con!
Một mái nhà xinh xinh đầm ấm.
Các bạn bên tôi một lòng chân thật,
Nắm lấy tay nhau đi giữa cuộc đời.
Buổi cơ hàn, nhặt từng miếng bánh rơi,
Đêm phú quý cùng chia lời gian khó.
Biển đời mênh mông một vừng trăng tỏ,
Chiếu sáng vùng trời có bạn có ta.
Dẫu mai này gió phủ ngọn phong ba,
Tình bạn hữu vẫn một lòng nâng đỡ.
Đường hôm nay cỏ cây còn lở nhỡ,
Đường ngày sau rạng rỡ lộng mây ngàn.
Đêm cạn dần, ngọn nến cháy miêm man,
Ly cọ ly chúc nhau lời phước lộc.
Bạn ra về, sao giăng tìm chân tóc,
Mái nhà xanh vào mộng giấc phồn hoa.
Đôi chim trời
*****
Mến tặng nhà thơ Vũ Miên Thảo
Tôi kính anh một người thầy giáo
Lòng mến nhau qua nét chữ vần thơ
Yêu cái vẫn vơ, thương tuổi lờ mờ
Theo mây gió một sợi tơ ràng buộc
Tình miên man cõi trăng cười vi vút
Trái tim hồng rung muộn, nh ớ về nhau
Cuộc đời này vạn vật mãi xôn xao
Cho hai đứa ướp nồng men tình ái
Mong một ngày đôi chim cùng ve vẩy
Nhuộm hương hoa tô thắm những ngàn non
Nắm tay nhau nuôi mộng vẽ vuông tròn
ươm trời đất mặn mà cùng nhân thế.
Bát chè xanh
Mẹ ơi, bát chè xanh con mời mẹ nhé!
Bát chè xanh con uống
Từ bàn tay mẹ gày
Bẽ lá trong sương sớm
Ngọn nắng lùa lung lay
ngàn cọng rơm cháy đỏ
Ngọn lửa tuổi ấu thơ
Thiêu những ngày gian khó
Mẹ thương con vô bờ
Mỗi đêm hoa chè nở
Từng giấc nồng mẹ ru
Đôi mắt người rạng rỡ
Chắp cánh con vào đời
Bao năm rồi trăng nhỉ?
Mây trôi về nẻo tà
Chè già theo tuổi mẹ
nặng bước đời, mình ta.
Cành hoa giấy
Mộng thấy đêm qua cánh hồng đông
Sáng nay qua chợ tự nhủ lòng
Mua hoa tặng mẹ ngày nhà giáo
Chắc mẹ, nơi lòng có đợi trông?
Năm nay đông lạnh hơn năm trước
Rét rét ngoài kia hạt sương đồng
Bẻn lẻn tay cầm cành hoa giấy
Mẹ ơi! tặng mẹ một cành bông.
Thật lòng con muốn tặng hoa tươi
Tấp nập hôm nay một phố người
Nghẹt nỗi màu hoa chưa ấm nụ!
Chút tình con gởi mẹ tràn vui!
Hoa giấy, hoa tươi cũng gọi quà,
Cô giáo ngày xưa là mẹ đó!
Con là tất cả một cành hoa.
kính dâng hương hồn mẹ, nhân ngày 20 -11
đồng tặng các mẹ là cô giáo trên toàn quốc
Nhánh lúa vàng
Hoàng Trúc Và ba
kính tặng ba lê văn Chiêu nhân ngày nhà giáo 20- 11-2011cùng các thầy cô trên toàn quốc
Vào năm ấy tiết đông trời thay sắc
Các chú cò run rẩy đứng bờ ao
Mấy nhánh lúa rều, trước gió xôn xao
Từng con én chao liệng nhặt hương sót
Tuổi ấu thơ mơ màng hoa quả ngọt
Rẽ cỏ non tay chạm cánh bèo trôi
Cọ cựa chân trần, lúa ngã vào tôi
Cành lúa nước, hạt chín vàng óng ánh
Bẽ lúa trên tay ép vào trang sách
Đem về ngượng ngùng, bẽn lẽn tặng cha
Con biết rằng ngày nhà giáo còn xa!
Nhưng chỉ sợ, lúa không chờ ngày đó!
Khe khẽ ôm con, mắt cha ngầu đỏ
Cha là thầy dìu dắt một đời con
Từ ê, A đến câu nói vuông tròn
Công như núi, ngàn đời con ghi nhớ
Thời gian trôi xếp lại từng trang vỡ
Đời bôn ba theo vạn nẻo mây bay
Rồi hôm nay tay ôm cành hồng gai
Về tặng cha mừng ngày nhà giáo
Tóc cụ bạc, đôi mắt mờ lảo đảo
Nâng cành hồng run rẩy với nhớ mong
Trang vở ấu thơ, mực cũ phai dòng
Cành lúa khô còn nằm trên trang giấy
khập khiễng gậy tre, cha cười, đứng dậy
Sờ soạn chiếc bàn cũ kỹ đã bao năm
Đợ lúa trên tay, mắt nhìn xa xăm
Lúa nuôi con, tỏa thơm cùng trời đất
tình quê hương, cả đời cha thích nhất!
Cành lúa vàng, con đã tặng năm xưa.
Ca khúc: Vàng Thu 3
QA, lần đầu tiên anh nghe bản nhạc, em viết tặng anh.Lúc đó em chỉ hát nhưng chưa có nhạc đệm
không ngờ cũng là lần cuối anh em mình trao đổi nhau….buồn
ba năm trôi qua trong chớp mắt, hôm nay em mới bỏ nhạc lên blog
ở trong thế giới xa xôi nào đó
em mời anh nghe lại nhé! có lẻ linh hồn anh sẽ bình yên hơn….
Tình là giọt nắng cho màu hoa nhớ!
Tình là giọt mưa cho cành thu chờ!
Một lần gặp gỡ, đêm về lưu luyến
Chập chờn hình bóng dưới ngàn sao mờ.
Ta lại… thẩn thờ, ngu ngơ, đợi chờ vu vơ!….
Trong hình dáng ấy yêu kiều
Ôi làn da ấy mĩ miều
Cơn mộng vô hình in sâu, thằng khờ như tôi- như tôi….
Lại một lần nữa ta thầm nuối tiếc
Người về đỗ bến, sóng dạo thiên bồng
Tai mình tìm khổ sao mà yêu quá
Thầm thì gọt nên những vần thơ tình.
Thân lại trách lòng, thương ôi!…
Thằng khờ trong tôi, trong tôi!…
Bao giờ em đến ta chờ?…
Bao giờ em đến bất ngờ?…
Bao giờ em đến với thằng khờ?…
Đợi chờ… trong mơ, ôm em, hôn em, trong dại khờ!….
Ca khúc: Vàng Thu 2
Nhìn lá thu bay nhẹ nhàng trãi bên thềm
Giọt nước thu rơi âm thầm gõi môi mềm
Người đâu lạc bước vào chốn dương trần
Cho em ngẩn ngơ?
Chợt cõi hoang vu trôi vào giới phiêu bồng
Làn gió đưa ngang rung nhẹ áng mây hồng
Về đâu anh hỡi!… tiếng thu ngập ngừng.
Anh có nghe không lời tự tình vẫy gọi?
Anh có nghe chăng bên tiếng lá vàng bay?
Bóng nắng vụt qua, mây nghiêng mình dừng lại
Giọt mưa ngâu đọng tay em ngỏ hẹn hò.
Thành phố đêm nay sao lại vắng bóng người?
Chỉ có đôi ta rung lên những tiếng cười!
Tình mang cho em bao hạnh phúc bên đời
Bao mộng mơ….
Kìa gió reo nhau vang qua từng tiếng lá!
Nhìn dáng thu say trên vai người yêu mới,
Những hồn thu réo mộng vàng
Những lời ca gởi dịu dàng
Những buồn vui, những đợi chờ
Những nụ hôn, những dỗi hờn.
Đoạn tương tư
thầm thì cùng phong lan nhưng hoa lại vô tình quá…
Năm ngón tay hứng hoa trước gió
Hoa trên tay, hoa lại vô tình
Không hương sắc, không cựa mình
Không lời âu yếm mà tình ta say.
Đêm đã cạn ngày dài nối gót
Tình đơn phương như giọt sương chiều
Rơi trong cảnh vật tiêu điều
Tan theo buổi gió, mây dìu nhẹ trôi.
Tình
Trăng trên ấy chẳng hay đời thay đổi!
Người giàu sang đâu nhàn rỗi ngắm trăng
Én xưa đảo cũ xa dần
Gió qua sầu gợn sóng lăn tăn dồi
Trời uất hận chia mây trôi trăm ngã
Đường không chung tình tan rã bên đời
Ngẩn lên hứng hạt mưa rơi
Chiều buồn xuân lạnh hoa rời rạc hương
Lời ai gởi còn vấn vương gối mộng
Man mác sầu cúi nhặt cọng rơm bay
Tích xưa còn đọng đời này
Bể tình muôn thuở nào ai thoát là.
Ca khúc: Vàng Thu ( 1 )
Một chiều vàng thu anh đến với tôi
Lạnh lùng nhìn nhau anh nói yêu em
Vừng mây trên cao lơ lửng say mềm
Nghe tiếng lá reo giấc mộng êm ái
Rồi nhiều thu qua hai đứa yêu nhau
Những chiếc hôn đêm theo làn gió mộng
Vầng trăng treo nghiêng dẫn gót phiêu du
Đôi bóng bên nhau đi tìm thu vàng.
Ngây ngất hương đời
Muôn lá reo cười
Nhịp tim lả lơi
Môi mắt say tình
Đông đến giao mùa
Hương vụt bay
Em giật mình.
Chiều nhìn mưa bay anh đã quên thu
Những lá thu xưa không còn mỉm cười
Đường mòn về khuay sương đẫm vai em
Anh đã quên thu giấc mộng lở làng
Từng tàn thu phai mưa dắt đi hoang
Anh hỡi!… anh ơi,… giấc mộng vỡ rồi.
Biển
Tình biển muôn đời cuộn lấy sóng
Đêm đêm theo gió dội về ngàn
Tình anh như biển trào bờ mộng
Năm tháng thuyền em lượn dọc ngang
Dẫu trời giông tố hay gào thét
Sóng vẫn hồn nhiên vỗ nhịp nhàng
Đôi lúc giận hờn lùa má cát
Thì thầm em hỡi, còn yêu anh???
Vườn dâu
Đưa tay hoa đậu trên tay
Gió qua nhè nhẹ, hoa bay theo chiều
Xa xa lơ lửng cánh diều
Đàn trâu gặm cỏ, mây dìu trăng trôi
Cảnh tà nắng xuống lưng đồi
Vườn dâu trĩu quả, ai ngồi hái dâu
Quai thao ngã nón gật chào
Qua năm tìm lại vườn dâu vắng người.
Cỏ thu
Mây lửng thửng trôi về nẻo gió
Người lang thang hồn cỏ đeo chân
Bông mây vướng gót phong trần
Đường về nặng trĩu đôi phần trầm tư
Lời trăng gió bao chừ dừng đấy!
Mộng lứa đôi hẹn lại kiếp sau
Bút sa những luống dạ sầu
Sử tình buổi nọ, buộc bầu cỏ thu.
Tình chàng ý thiếp
Môi lại kề môi tình đắm say
Ngoài trời mưa đổ buổi ban mai
Rèm thưa còn khép, tình tay gối
Tóc nguyệt râu xuân dệt cõi này
Chàng lo trăm việc trong ngoài đặng
Thiếp nguyện dạy con chắp cánh bay
Một góc tô đời thêm sắc thắm
Ngày sau hóa phụng dìu cung mây.
Cánh chim cô đơn
Chim bay mỏi cánh, lối về xa
Thăm thẳm trời chung một bóng tà
Ngõ cũ, vườn quen, tình lối xóm
Bạn lòng sớm tối mỏi mòn ta
Nẻo gió, sông hồ còn thổi lại
Phượng hồng lối hạ có mượt mà
Như chiều năm ấy cười bên cảnh
Hay bạc phai dần dưới nắng qua???
Tửu sầu qua đông
Nâng chén chưa kề môi đã say
Say tình, đời bạc chốn trần ai
Say trăng thả bóng đùa rêu nước
Một hớp xé lòng ngụm rượu cay
*
Tô son, tìm tóc màu xuân nhạt
Bụi phủ chiếu hoa đợ dáng gày
Dạ thức năm canh đêm hóa cảnh
Tương sầu, đọng lệ buổi ban mai.
Cành xoan chiều
Đông trở gió đưa người khuất nẻo
Ánh trăng lên lấp ló đầu cành
Em về một bóng không anh
Trăng lần dấu cũ soi nhanh dặm đường
Rồi trăng lặn gối hương kề má
Tình mong lung như hạ trông mưa
Qua song lay động bóng dừa
Gió đi, đông lại người xưa chưa về
Hoa mãi ngậm lời thề trăng nước
Người trong mơ một bước đời xa
Cành xoan đứng dựa chiều tà
Lắng nghe tiếng hạc réo già hoàng hôn.
Giao mùa
một khu rừng nổi tiếng tai nhật bản , vẽ đẹp tự nhiên ngày giao mùa
Hoàng Trúc và Adam tại nhật
Lạnh phương Nam thổi sầu man mác
Hoa rụng nhiều hay ít giữa đông?
Tương tư dựa ánh trăng lồng
Đêm nghe gió hát, rót lòng biển sâu.
Muôn dặm nhớ chảy vào tận đáy
Ngày xon xao nắng gọi khơi xa!
Trời chung rãi hạt nắng ngà
Tan sương đất ấm, người xa lại về.
Một nửa vầng trăng
Cớ sao, vớt bóng dưới dòng sông sâu?
Trăng vàng tỏa khắp năm châu
Anh ôm một nửa, biết đâu em tìm.
Tìm anh như gió tìm chim
Đưa tay bắt gió, nghe tim rụng rời
Bao giờ nửa nguyệt ghé chơi?
còn đây một nửa, em mời bóng xe.
một cuộc đời và một mảnh đời
Ta đã có những gì ai chưa có
Nhìn sau lưng một dĩ vãng đầy vơi
Thôi đừng khóc để trời buồn kéo gió
Ngàn mảnh đời còn lơ lửng chơi vơi
Biết làm sao để cứu những khổ đâu?
Bên nghèo đói vạn cảnh sầu tan tác
xin thượng đế, xé thân con làm bạc!
Rãi muôn người khố rách tạm chia nhau.
.Em là cô gái da vàng
Bên chiều duyên dáng nhẹ nhàng thanh tao
áo em hai mảnh gợi chào
Tình em ngàn mảnh, anh nào dám theo?
( Hoàng Trúc cùng đội lính cận vệ bộ tư thủy quân lục chiến Mỹ )
Em như một đóa sen vàng
Trăm năm lại nở rộn ràng bướm ong
Chiều nay giữa khoảng mênh mông
Tình duyên đã vẹn một lòng thủy chung
Ngày sau hóa phụng qua cầu thiên thai
Một lòng trăng nước cùng say
Một đời mưa nắng không ngày lìa xa.
(Hoàng Trúc và phu Quân )
Mmột chiếc áo dài lẫn lộn trong hàng ngũ quý bà của bộ ngoại giao Mỹ
Thư gởi miền Trung
Anh có về quê, cho em gởi lời?
Miền Trung quê nghèo, nắng cháy mưa gieo
Đưa tay nâng hạt gạo mới
Ngày sau lũ kéo ngập đèo.
Anh có cùng quê, cho em chuyển quà?
Áo choàng tặng mẹ, thuốc bổ cho cha
Kẹo thơm tặng em gái nhỏ
Lời thương gởi đến mọi nhà.
Đêm nằm nghe sấm vang xa
Tim con gõ nhịp non già từng canh
Xin trời kéo áng mây xanh
Ru hồn non nước mộng lành qua đông
hai tay quỳ khấn tận lòng
trăng sao nghe tụ soi hồng màu da
hằng đêm con vẫn nhớ nhà
nhớ màu đất việt tiếng gà vọng canh.
chiều nay đài báo, bão từ philuậtân đổ trực tiếp vào bờ biển ĐÀ NẵNG chắc sẽ trôi tất cả các dấu chân tôi dẫm lại mùa hè trước rồi.
thầm cầu nguyện, cơn bão sẽ đổi hướng nhưng rồi lại sợ. Nó không đổ vào ĐÀ NẵNG thì nó đi đâu? Tìm đến một vùng đất khác sao? Không được!
thôi thì trong lòng ta có cả một bãi sa mạc hãy đổ vào đây mà gào thét! Có lẻ nào ta lại sợ mi!
Giữa hồn ta là một vùng sa mạc
Hãy đến đây mà gào thét giận hờn
Dẫu sấm chớp, dẫu mưa tuông ngày tháng
Đời đi qua muôn vạn nẻo gian nan
Có bao giờ nghe tiếng gọi thế gian?
Nghe vị đắng ngấm trào vàng da thịt
Một nắm gạo chia nhau giọt nước mắt
Dìu trong đêm đi hết mấy vạn ngày.
Vòng thời gian
Giọt nước mắt
Một đời người
Tựa hư vô.
Chiều đông nhớ quê nhà, nhớ tiếng gà, nhớ bát canh rau….
Hai mùa mưa
Hỏi anh rằng, mưa về còn nhớ đông xưa?
Nước qua tà áo, nhuộm cánh hoa đào
Anh cười, nhìn em không nói
Nghiêng mình e thẹn quay đi.
Khe khẻ đôi lời, chúng mình cùng phố em ơi!
Gió lên rồi đó, đường vắng bóng người!
Anh mời, mời em chung bước!
Mây hồng lơ lửng chiều trôi.
Xuân sang, thuyền em rẽ bến
Ngoài hiên cánh bướm giao mùa
Anh về buồn bên gác vắng
Thơ tình hờn dỗi yêu em.
Đêm nay, gặp nhau trên bến sông Hàn
Tình xưa hai đứa ngỡ ngàng
Anh cười, nhìn em không nói
Mưa tìm rãi nhẹ phố xưa.
Thu ngập ngừng
Đôi chiếc vàng vàng, dăm chiếc rơi
Qua nắng sương chiều buông nhẹ nhẹ
Nhịp buồn xao động gởi đôi lời
Thân gầy nhớ lá dừng chưa tỉnh
Nên tưởng thu qua- thu vẫn còn
Giá chuyện ngày xưa không có gió
Thì tình cây lá mãi vàng son
Nếu, trời thổi ngược nhiều thu trước?
Giám hỏi anh rằng có kiếm em
Như mộng qua hình, trăng xuống gối
Như bèo theo nước chảy êm đềm
Giậc mình nghe sợ ngỏ thu xa
Anh hứa đi anh những buổi tà!
Xin gởi tàn khô giọt sương ngọt
Chiều lên non nước, sẻ oanh ca.
Đông
Mây xám vây quanh một khoảng trời
Gót ướt đường về không bóng nguyệt
Thương quì rét lạnh, cánh nghiêng rơi
Xa nhau anh có còn lưu luyến
Một chút yêu em, nhớ chuyển lời
Dẫu biết hư không và mộng mị
Tim hồng ai ấp giữa chơi vơi???
Gió tình yêu
Gió tình yêu vỗ nhẹ lên vòm me
Hàng cây nghiêng chờ đợi trời thây áo
Nếu anh qua một lần, xin dừng lại
Nhớ mùa thu – nhớ chuyện của đôi mình
Nghe quanh đây tiếng con trùng ngon giấc
Nhịp thu rơi, ru lại vạn nhịp đời
Nghe quanh đây bước chân người tất bật
Giữa thu vàng trăng lơ lửng chơi vơi
Mỗi cuộc tình- một dấu mòn dĩ vãng
Mỗi thu đi- một vết thẹo vô hình
Anh có biết những mùa thu sau nữa!
Được bao lần nhìn lại lá vàng xưa???
Thu bất chợt
Thu chợt về
Lá vàng bay lất phất
Giọt mưa ngâu
Tàn trơ run bần bật
Tiếng tơ lòng
Ai gởi người hành khách
Gió tình yêu
Hương thầm ví như thạch
Giữa mùa thu
Tay vịn cành thiêng lý
Muộn cánh hoa
Hương bay người mộng mị
Thu còn đó
Mộng chưa thành nhớ ai?
Sương buông nhẹ
Chiều tím thu đi rồi!…
Gió tình yêu
Gió tình yêu vỗ nhẹ lên vòm me
Hàng cây nghiêng chờ đợi trời thây áo
Nếu anh qua một lần, xin dừng lại
Nhớ mùa thu – nhớ chuyện của đôi mình
Nghe quanh đây tiếng con trùng ngon giấc
Nhịp thu rơi, ru lại vạn nhịp đời
Nghe quanh đây bước chân người tất bật
Giữa thu vàng trăng lơ lửng chơi vơi
Mỗi cuộc tình- một dấu mòn dĩ vãng
Mỗi thu đi- một vết thẹo vô hình
Anh có biết những mùa thu sau nữa!
Được bao lần nhìn lại lá vàng xưa???
Ca khúc: Hạt Bụi Tìm Về
NHẠC VÀ LỜI: LÊ HOÀNG TRÚC
Một hạt bụi trong hoang vu, đi tìm lại mình
Nghe quanh đây tràn sỏi đá gập ghềnh
Ôi không gian quay cuồng trong bảo giông
Hạt bụi reo lên!… Chợt nhìn thấy thân mình.
Ghép vào nhau ta cùng hóa kiếp người!
Yêu thương nhau và lo lắng về nhau
Ghép vào nhau từng khối vỡ linh hồn
Cho em tôi vui trọn bên trẻ thơ
Cho nơi nơi trong lành ngọt hơi thở
Một mảnh đời chắp vá vạn màu da.
Một hạt bụi chạy lon ton reo bên cuộc đời
Khóc thành câu người mẹ đã xa rời
Ôm trong mơ theo làn mây trắng bay
Đêm đông qua ngủ dưới phố không nhà.
Hỡi người ơi!… Dừng chân ngắm một lần
Trong thân em hạt bụi nào của ta?…
Thương em tôi, tóc rối mảnh thân gầy
Xin một lần!… nâng nhẹ hạt bụi mình.
Xin một lần!… ru lại hạt bụi mình.
* xin các bạn hãy mĩm cười với hạt bụi của mình, dù chỉ là một viên kẹo !….
Hạnh phúc nơi nào
Hạnh phúc trong em- hạnh phúc nơi đâu?
Gió thời gian thổi vạn vật phai màu
Người cũng vội lớn lên cùng sông núi
Ngày em về ngơ ngác một trời sao
Ôi quê hương những chiều ta ôm ấp
Có lẽ nào mưa nắng đã quên em
Tóc thu xưa, nay vẫn chảy êm đềm
Trên vai mộng, một bờ yêu còn đọng
dang đôi tay, chiếc lá vàng ngơ ngác
nhìn một lần, rồi rơi đậu vai ta
trăng nửa khuya dừng lại trước hiên nhà
treo lơ lửng ngàn dấu tình rong đuổi.
Mãi một bóng hình
Xa anh rồi giấc ngủ không yên
Dốc rượu say quên nỗi muộn phiền
Duyên đượm mới nhưng lòng tưởng cũ
Chợt nhận ra tình đã muộn màng
Xa anh rồi mỗi lúc thu sang
Đếm lá rơi như thấy mộng tàn
Máu vẫn chảy tim, hồng hóa đá
Xin thời gian trả lại anh yêu
Phố biển xưa tìm lại bóng chiều
Màu hoàng hôn tím chừng như hiểu
anh là sóng ngàn năm đơn điệu
Trọn kiếp này thầm nhớ về anh.
Bài hát: Giấc Mơ Non
Nhạc và lời : Lê Hoàng Trúc
Mẹ thương con, út trai nghịch ngợm
Mẹ thương con, con gái mẹ ngoan
Nằm bên con, kể bao chuyện đẹp
Để trong mơ thấy con mĩm cười.
Một – hai – ba đếm theo tay mẹ
C- a – ca, con cá nó đang bơi
B với a , là – ba- huyền – bà
Là –la – la- í ba đang về—-
Là – la – la í – ba đã—- về—-
Thương tặng các mẹ cùng các bé, nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11-năm 2011- 2012
MỘT MÌNH TA VỚI…
thân tặng : Lê Hoàng Ttúc
Rồi cũng thu, khoe sắc hoa cười bướm
đêm trăng già, hương thu tràn khắp chốn
hồn thanh tân rạo rực đón em về
Rồi cũng thu, chiều nay mưa nuối tiếc
chuyện tình yêu dăm giọt nhớ mồ côi
sao người vẫn xa vời mưa đã hết
Thu sắp hết, trời xanh trong sắc thắm
mùa vàng mơ oanh yến chạm hồn thương
người không về nên nắng cũng dững dưng
Thu sắp hết, sao người không hội ngộ
vườn lạnh vắng, lá ru buồn với gió
chắc tại mưa nên ta cứ một mình
*Hoàng Trúc- họa (mình ta với mình)
Thu lại đến, một bờ trăng dìu dịu
Chút hương quỳnh đọng lại dưới sương khuya
Buông nhè nhẹ trên môi mèm hai đứa
Thu lại đến, giọt mưa ngâu réo rắt
Lá vàng bay mỗi chiếc đẫm lệ tình
Đôi mắt biếc gợn hồn mây nuối tiếc
Thu đã hết, trời thôi thây sắc tím
đời thênh thang một lối nhỏ em về
quên mưa nắng mặc vườn thu quạnh vắng
thu đã chết, thôi buông đùa trước gió
chiều hôm nay mưa về gõ cửa nhầm
tiếng rì rào lá rụng buổi thu xưa.
cám ơn Vũ Miên Thảo với bài thơ : Một Mình Ta Với…
Xin mời các bạn cùng họa
em về bến xa
Chút hương đọng lại trên cành
Sợ làn gió thổi mộng lành lung lay
Bên trời lơ lửng áng mây
Xin đừng rơi lệ cho ai bận lòng
Vàng thu lá rụng trên sông
Thuyền tình sóng đẩy cuối dòng xa xôi
Em về neo bến hạ rồi
Xin anh đừng đợi thu trôi thêm sầu.
đố vui
*****
Hoa nào mà chẳng tàn phai
Hoa nào quên tắm mỗi ngày vẫn xanh
Hoa nào chẳng kẻ dỗ dành
Hoa nào năm tháng một cành chẳng thêm?
*
Con gì sống phải có đôi
Mọc ra chỗ hiểm, đứng ngồi gian nan
Cơm canh, thịt cá chớ màng
Quanh năm tắm gội- dọc ngan đi về?
nhờ các bạn đoán ra nhưng phải trả lời bằng thơ nhé!
Tống Mộng Sầu Ca
Hoàng Trúc, năm 2011
Bấm vào đây để nghe lời ngâm thơ:
Tống Mộng Sầu Ca by lehoangtruc
Ai đã vào đêm giấc ngủ nồng?
Có còn vương vấn đến tôi không?
Có nghe sương rụng hồn hoa vỡ
Lối vắng chim kêu ngọn gió lồng
Mây bay se mộng cùng trăng nước
Bóng đỗ bèo trôi tím mấy bông
trăng hỡi soi chi cho cảnh bạc
Anh về bên ấy có yên lòng?….
mộng đào hoa
cây đâm chồi
nụ vừa hé
cánh đào bay
người chợt khóc
gió xuân đi
quên trở lại
cảnh năm xưa
màu tóc mới
tuổi tiên đầy
đêm xuân cuối
ngậm ngùi rơi.
mãi là người đến sau
Đò chiều quạnh vắng khách sang sông
Bóng ngã hoàng hôn tím một dòng
Ai gọi tên ai qua bể gió
Tình xuân vời vợi một bên trông
Hoa đêm có chủ đành yên giấc
Người muốn hái hoa nặng trĩu lòng
Non lạnh ngàn rêu sao lặng bóng
Con đò lơ lững giữa mênh mông.
thêm một lần thương
thôi hết rồi ta đã mất nhau
tình mình bổng chốc hóa chiêm bao
bờ mi khép kín làn môi đắng
kỷ niệm u mê giấc mộng đau
anh nói yêu em đến trọn đời
cho dù sao rụng biển đầy vơi
cho dù tóc trắng loan viền gối
mãi mãi tim anh nhịp một lời
lòng em ngây dại với vần thơ
khúc nhạc dối gian bảo đợi chờ
lữ khách ru hồn em bé bỏng
chiều lên bóng sáo đứng chơ vơ
sao chữ tình chua cay ngọt chát?
để muôn đời gởi hận cùng nhau
tình ơi!… Nhân thế đầy tan tác!…
thêm một lần thương – bóng gợn sầu.
hai khoảng trời đêm
*8*
gió núi về gọi chim ngàn bay
mây lang thang đưa hồn qua suối
ta gặp nhau trong chiều mưa bụi
rồi đêm về lại nhớ thương nhau
em vẫn biết tình ta là ảo mộng
tìm đến nhau qua những giấc chiêm bao
giữa mênh mông đôi linh hồn trốn chạy
bỏ thế gian, bỏ cả những sắc màu
đêm buông xuống là khi mình gặp gỡ
một con thuyền không bến chở hai ta
anh hỏi em có bao giờ trăng vỡ
em mỉm cười em bảo lúc trăng già
đếm từng canh theo nhau qua tiếng sóng
bình minh lên và bóng đỗ hoàng hôn
anh ở đâu…? Em đâu rồi..? trong bóng tối
hai phương trời cách biệt giữa màn đêm.
chuyện chúng mình
*****
khuya vắng em về anh ở đâu?
vườn thơ hiu quạnh giấc thu sầu
hương bay lất phất tìm hơi ấm
năm ngón tay buồn đôi mắt sâu.
khuya vắng em về anh biết không?
hớn hở quà thơ gởi bạn lòng
đôi nét xuân thu nhặt phố lạ
trời thương ngàn dặm trở mênh mông.
có phải anh tìm trong quán say?
tìm men ru nhẹ gió đùa cây
rồi quên ngỏ vắng vì cao chén
cho mỗi mình ai nức nỡ dài.
nắng có màu yêu nắng thủy tinh
anh về bước nhẹ cỏ rung rinh
màu son đọng lại trên viền áo
một chút hờn ghen chuyện chúng mình.
giọt nhớ qua đêm
*****
ngủ đi trong mộng ta tìm nhau
cho mắt cho môi đến bạc đầu
trống vắng đêm nay trời trở lạnh
mành thưa réo rắc giọt mưa ngâu
xa nhau mấy bữa đà mong nhớ
nắng hạ xuống vàng trên bãi dâu
giọt nước qua đêm đọng khóe mắt
giậc mình lăn nhẹ gió đưa sầu.
xin một lần bên nhau
*****
xa em rồi anh có buồn không?
những đêm trăng thơ chảy thành dòng
tiếng thở dài trong cơn gió thoảng
em gom từng lời nhớ qua song
xa em rồi anh có thầm mơ?
chút sương đêm đeo mái đợi chờ
mưa róc rách thay lời tình tự
tiếng tơ lòng hai mối ngẩn ngơ
trăng đã khuya bốn bề tỉnh mịch
anh ngủ vùi hay thức thâu đêm
hoa sẽ nở hương theo chiều gió
dấu chân chim gởi lại bên thềm
dẫu nắng mới quay về xóa vết
dẫu thu vàng lá ngập đường bay
anh cứ mộng ta tìm bến đỗ
dù một lần mượn giọt men say….
xin còn gọi tên nhau
cho gởi vào đêm những ảo mộng
ru hồn phiêu lãng đến chân mây
xe duyên kết tóc cùng trăng nước
để mãi ngàn thu giấc ngủ say
đừng hỏi nhé anh bởi tại sao?
Bao nhiêu lời ngọt bổng thêm sầu
nhện chăng tơ muộn không thành tổ
vào mỗi hoàng hôn lại nhớ nhau
bây giờ xuân đã sang chưa anh
gió mới tràn qua động bóng cành
mỗi lúc đưa em về cuối nẻo
như ngày e ấp mái đầu xanh
rồi tháng ngày qua em vẫn thầm
người xưa dấu kín mãi trong tâm
thời gian gặp lại mong còn nhớ
xin gọi tên nhau chớ lẫn nhầm
Trăng
Bấm vào đây để nghe lời hát:
Trăng by lehoangtruc
trăng có còn thương, có nhớ đến tôi
nắng tắt hoàng hôn phủ tận chân đồi
trăng trên cành gió đẩy ra khơi
trăng nằm cho áng mây trôi
sao bảo cùng ta gối mộng đời!
đau đớn tình duyên giấc cuội vỡ tan
đêm vắng đìu hiu thu giục lá vàng
khi trăng tàn về cuối chân mây
tôi còn đứng ngóng đâu đây
cứ ngở người xưa ở chốn này.
Chuyện tình trên dòng sông hương
Em ở, người về mộng dở dang
Con nước sông Hương êm ấm chảy
Đò đưa khuất nẻo ánh trăng tàn.
Chuông chùa Thiên Mụ ngân nga đỗ
Một thoáng mây trong nắng rọi ngàn
Thu lại lá chiều rơi gợn sóng
Sông Hương vời vợi vắng đò ngan.
Hạt mưa tím
Em tung quả bóng lên trời
Trăng liền vỡ nát mưa rơi ướt thềm
Ước gì anh có bên em
Để nghe mưa khóc giọt mềm gối hoa
Thương người đi buổi chiều qua
Lưng trời pha sắc mây lòa nhớ mong
Mới xa mà đã chờ trông
Tơ vương theo dặm rối lòng người đi.
Thơ tình: Hoa thủy tiên
Nếu thường qua anh nhớ ghé chơi
Quỳnh hé nụ trăng khuay sáng tỏ
Đêm giữa thu lồng lộng một trời.
ở bên ấy mưa nhiều hay nắng ấm
Biển đùa vui sóng vỗ anh có nghe
Hay gió cát cháy làn da nước mặn
Xóa dấu chân bụi phủ lối đi về
Anh có thấy dãi ngân hà lấp lánh
Phía trời đông mờ nhạt một hồn sao
Cảnh hai quê thiếu tình cùng thiếu bạn
Chiều hôm qua mây phủ bóng sao sầu
Sao rơi xuống cạnh dòng sâu
Mong tìm hoa tím, tìm màu cỏ xanh
Thuyền ai qua bến chòng chành
Mua giùm tôi với một cành thủy tiên.
Thơ tình: Giọt nước mắt cho em
*****
Nếu có thể một phần của riêng em
Cho anh xin hóa thành giọt nước mắt
Sống lăn tròn qua má hồng êm ái
Và chết già trên môi mọng một chiều thu.
thú tiêu sầu
bên suối buông cần cá cắn câu
nước chảy đưa chân mép cỏ rầu
tận đáy trong veo mây tạc phụng
bên ngàn tiếng lá động lao xao
qua ngày mồi cạn câu chưa nhấp
lấy cảnh làm vui lúc vắng nhau
ai bảo đêm tiền mua vạn vật
bao nhiêu trả đặng thú tiêu sầu.
bẽ bàng
v
*****
bẽ bàng khuay sớm ngắm heo mây
sông núi trùng trùng trăng gió lay
thấy cảnh khơi sầu mắt ngấn lệ
nhìn đời còn lắm nỗi chua cay
bao giờ hoa nở hương mời khách
mấy thuở ngoại xâm xéo đất này
con trẻ chưa tròn một giấc ngủ
giặc Tàu canh cánh muốn gì đây?
Cạn thời
Man mác sầu khơi rượu tỏa nồng
Túi cạn tiền khô bạn cũng không
Quán nhậu hàng rong kề sát vách
Mơ màng trong gió tiếng ai lồng
Ngổn ngang chăn gối nhà thưa mái
Nhàn rỗi vô công vắng hội đồng
Nhớ cảnh xưa kia gôm thịnh vượng
Sờ râu chép miệng tuổi cho lòng.
Thơ tình: Câu chuyện cuối ngày
Tôi kể lên đây một câu chuyện có thật!
Ngày ấy chị tội gặp một người, họ là bạn học cũ. Rồi cùng nhau mơ mộng ở lứa tuổi 30 cái tuổi qúa thì thời bấy giờ. Nhưng chị vẫn giữ được nét xuân xanh của mình.
(nồi nào úp vung náy) người con trai đã có một tai nạn trong đời,nên chân tay không trọn vẹn. Chi tôi và anh đều nghèo khó họ sớm hiểu nhau.
Cũng may trời đất nơi đây mưa nắng thuận hòa. Họ yêu nhau nồng thắm ,ngày tháng êm đềm trôi, 20 năm cùng chia xớt ngọt bùi, đắng cay, trãi qua nhiều gian nan trong cuộc sống nhưng họ chưa bao giờ là vợ chồng trên giấy tờ cả.
Anh chở hàng, chị bán thúng, tảo tầng dành giụm. Cuộc sống ổn định anh thành công hơn,nhà hai ba cái, tiền ngân hàng không thiếu…
Bổng một hôm anh báo rằng sẽ lấy vợ , một cô bé độ tuổi con gái anh ta. Đám cưới được tổ chức sau đó một tuần ( lắm tiền đổi vợ lắm nợ vợ gồng)
Chị đã ngoài 50 tuổi những chuỗi ngày sao đó các bạn có còn mơ không?
Đóa quỳnh nở muộn
Tôi viết lời thơ kể với ai
Câu chuyện ngày xưa mảnh nguyệt gày
Vạn vật lặng chìm trong giấc ngủ
Trăng vàng soi bóng đóa quỳnh say
Anh đem thương nhớ lùa môi ấm
Hương tỏa chưa nồng mưa nhỏ cay
Mắt ngọc vương sầu theo tháng tháng
Bên đời hiu quạnh một hồn mây.
Thơ tình:
Hoa chi núp dưới nắng hồng
Anh qua đảo lại về lòng càng say
Ngày sau bước vội chốn này
Hoa kia ai hái lối gày vắng hương.
Thơ tình: Ước
*****
Con trăng tròn giữa đêm rằm
Bay ngan qua cửa tôi nằm ước ao
Ước gì ngày đó đến sau
Ước gì mây gió đừng chao bóng hằng
Ước gì cho mộng lùa chăn
Ước gì trăng tỏ xuống gần càng tươi
Ước gì nghe tiếng em cười
Ước gì ôm lại dáng người năm xưa.
Đào lạnh đông
Nụ còn bé tý muốn đơm bông
Xuân nay đâu phải không còn tết
Đợi đến xuân sau mới trổ hồng.
Thơ tình: Viết cho người tôi yêu T2
*****
biết bao giờ ta có lại chiều ấy!
cái ngây thơ và khờ dại một thời
biết bao giờ ta được nghe nhìn thấy
bóng người xưa thấp thoáng dưới mưa rơi
tuổi gày vội, ôm nỗi buồn man mác
chiều hôm qua trĩu nặng gánh suy tư
đi trong gió bổng thấy hồn lưu lạc
trông sương rơi mà dấu lệ khơi nguồn
tôi đã khóc cho cõi lòng lắng dịu
tôi đã yêu trong thương nhớ cô đơn
đôi khi viết gởi ai lời khó hiểu
bởi vì yêu nên trút nặng dỗi hờn
rồi những buổi hoàng hôn soi màu lá
thời gian trôi như gió cuộn mây bay
kỷ niệm xưa mờ dần trong nắng hạ
chỉ còn ta thơ thẩn ở nơi này.
Thơ tình: Khúc hương thì
*****
Hoa tàn hương rụi bướm quên vay
Xuân hạ thu đông lá rụng đầy
Gió thổi mây tan trăng chớm lộ
soi lòng rõ mặt đá vàng phai
én luyện từng đôi qua bể vắng
một người lặn lội đi tìm ai
muôn trùng mây nước trôi thăm thẳm
ngàn dặm mưa về lệ xót cay.
Thơ tình: Thơ tình cuối mùa đông
Rót cạn giọt mưa đêm cuối đông
Sương tan đầu gió bóng trăng lồng
Thềm loan gối chiếc in mày liễu
Nguyệt rọi môi xuân lấp lánh hồng
Gặp nhau đâu dễ xa càng khó
Đêm xuống ngày qua gụt nhớ mong
Quỳnh nở về khuya hương tỏa nhẹ
Tròn trăng mà thấy khuyết bên lòng.
Thơ tình: Thơ tình cuối mùa thu (ngày ấy)
*****
Em đi ngày ấy nắng hanh vàng
Khóm trúc sầu vương rũ chén ngang
Đàn én bay qua giục mưa đổ
Niềm riêng như báo tuổi xuân tàn.
Bao cánh thư về không đáp trả
Mấy mùa thu chết bóng lang thang
Anh ơi! đôi ngã tình dang dở!
Một kiếp hoa rơi mộng lở làng.
Thơ tình: Cánh tím hoa xưa
Gió lộng chiều buông hoa tím trôi
Dòng xưa mang lại thuở xa xôi
nước xanh biên biếc trăng in đáy
nỗi nhớ, niềm thương sóng cuộn rồi.
phải chăng thấy đó màu hoa trước?
lỉnh ngỉnh bèo vay có thấy tôi!
khua nhẹ mái chèo khơi nước động
người đây, tím đó luống bồi hồi.
Thơ tình: Ngàn năm vẫn đợi
thoang thoảng hương đưa mộng luống đầy
trăm lũ ong non cười hớn hở
con chuồn xứ lạ đậu chờ ai?
cuối mùa lá rụng trời thay gió
nhan sắc theo ngày cũng rã phai
vắng khách vườn xưa hoa rũ rượi
bóng chuồn thấp thoáng dáng hao gày.
Thơ tình: Dấu hạ
Cỏ úa vương sầu ôm nỗi nhớ
Lá vàng phơ phất đợi mưa ngâu
Thuyền ai thấp thoáng qua dòng cũ
Bóng nguyệt chênh vênh mây phủ nhàu
Hồn hoang lơ lửng trông bèo nổi
Hoa tím ngày xưa dạt chốn nào
Dấu hạ về đêm mờ bóng phượng
Tiếng buồn ve vọng chẳng cùng nhau.
Thơ tình: Tham
*****
Thương một người lại nhớ một người
Đêm nhìn sao rụng lòng chơi vơi
Cõi mơ tôi cắt làm hai nửa
Một nửa cho trăng nửa tặng đời
Tham lam như thế còn chưa đủ
Thơ thẩn hồn hoang lạc đất trời
Mây gió xô nhau bờ tim loạn
Chiều nay rạo rực tiếng hoa rơi.
Thơ tình:
con cò lặn lội bờ sông
thương con, nhớ vợ nên lòng non nao
nhà cò, nhà quạ cạnh nhau
cò bay nhầm tổ sáng sau mới về.
Thơ tình: Tiếng chim xưa
*****
vườn tôi nào có hơn anh
quanh năm trúc rợp bóng cành phất phơ
muôn chim kéo đến ẩn nhờ
nhưng lòng trống trãi ngóng chờ tiếng xưa
*con chim chờ không đến, con chim không chờ luôn luôn đến,đời khó mà như ý muốn.