Có điều gì
Các mẫu áo cho mùa thu 2012
Có điều gì? sai lầm bên số phận!…
Ta nợ nhau nên cứ mãi đi tìm
Xin một lúc, trú trong hồn “xa lạ”
Chút hương tình, xoa nỗi nhớ ngu ngơ
Anh ở đâu? mà em mãi đợi chờ!…
Nghe hoang vắng mỗi chiều bên gió nắng
Anh ở đâu? về miền chân trời trắng
Nhìn heo may trôi mãi ,gởi tình em.
Một lỡ làng
Lay động dưới trời mấy khóm lan
Ngồi trông mà tưởng buổi xuân sang
Đâu hay gió mới còn xa lắm
Nỗi nhớ người xưa bổng rộn ràng
Kỷ vật anh trao em vẫn giữ
Bàn tay sưa kẻ rớt thời gian
Nắng mưa thay đổi trời thêm rộng
Một bóng sao rơi, một lỡ làng.
Một cơn mưa lạ
Bổng! nửa đêm mưa về bên ngỏ vắng
Nghe rì rào, tôi lại nhớ người xa
Nơi miền ấy!, bây giờ hoa có lạnh?
Hay trăng lùa muôn lối gió đưa hương?
ở bên em mưa giọt dài, giọt ngắn
Ta nhớ ai?… cũng thở ngắn, thở dài…
Đâu phải đông?… mà cơn mưa kỳ lạ?…
Xao xuyến lòng theo giọt nước mưa bay
Tiếng tí tách âm thanh miền hư ảo
Tưới tàn khô, trời đất mãi có tình
Thế nhân hỡi! bể yêu đầy muôn thuở
Xin đêm nay vuông đắp giấc mộng xinh!
Lời trăng gió, chắc không người muốn hiểu?
Tình gió trăng mấy ai chịu mở lòng
Thôi ta cứ!… giữ nguyên mình ta nhớ!…
Một mùa mưa xa khuất cõi mênh mông.
Trúc bờm
Róc rách… tai nghe tiếng suối reo!
Hoa cười, hương tỏa, gió tìm theo
Hồn ta bay bổng trong êm dịu
Con sóng dìu nhau dạt khóm bèo
Trong say! ta hát đời như mộng…
Ta khóc, ta nhìn trời đất xa
Vạn vật lớn dần che bóng nắng
Hạ buồn, xuân tiếp, thu đông qua
Chuyện xưa, còn kể Nàng Tô Thị!
Son sắc lên non ngóng đợi chồng
Bà Triệu, bà Trưng cùng dẹp giặc
Hóa ra phận gái lắm gai chông?….
Thà ngu! chẳng biết đời dâu bể …
Thà dại! ngủ vùi trong xó rơm
Lắm kẻ chê cười đứa ngốc nghếch
Bình yên xin nhận một con bờm.
Tình Cô Láng Giềng
Tình Cô Láng Giềng (Thơ Lê Hoàng Trúc – Nhạc Vũ Vĩnh Phúc – Ca sĩ Minh Xuân) by lehoangtruc
Lời bài thơ gốc
Ai bảo anh, gọi em là cô bé!
Mỗi tan trường em lẽo đẽo theo sau
Cánh ve non khép mở chẳng bao lần
Mang dĩ vãng chôn sau vào ký ức
Ai bảo anh, gọi em là cô bé!
Để bây giờ ánh mắt buồn xa xăm
Nếu ngày ấy cho lời ru dịu nhẹ
Thì hôm nay em là của anh rồi
Em vẫn nhớ như in màu trăng cũ!
Em còn yêu cái bóng của một thời
Và mùa xuân với bao niềm khát vọng
Giữa đất trời đã sanh nở “anh em”
Em còn nhớ mùa đông cơn gió rét!
Lạnh đơn côi cơn mộng chẳng tìm về
Nhà bên ấy có người không chờ đợi
Cô láng giềng nay đã đón xuân xa.
Dẫn lối ta về
Cất lên tiếng khóc, xin chọn một hình hài!
Nằm trên tay mẹ, thả giấc ngủ say
Từng mùa thu đi… Rớt dài tuổi mộng
Chuyện ngày hôm qua dẫn lối ta về
Cơn mưa tạnh, xa khoảng trời nuối tiếc
Hạt nắng nào, đang rụng xuống bờ vai?
Cho hỏi thầm, chứ hạt nắng của ai?
Trên bãi chiều, nghe lạ từng hơi ấm…
Dĩ vãng lặng câm, cỏ cây nhìn say đắm
Hồn năm xưa ngơ ngác, đứng gục đầu
Tóc trắng bay, gọi làng gió xôn xao
Vọng chút hương xưa, đùa lay ngọn cỏ
Tình yêu trong em… Một thời đã có…
Mênh mông mây ngàn cất dấu dây tơ…
Nguyệt tận nơi đâu?… Xa bến, xa bờ…
vạt nắng bây giờ, chẳng tìm tôi làm bóng.
Tình Yêu Người Du Mục
Thơ phổ nhạc, ca khúc mới
Một vừng trăng đêm lang thang trên biển
Một làng mây trôi đâu là cuối trời
Từng lời em ru tan trong khoảng rộng
Vạn lời yêu anh gởi về đâu đây?
Xin hỏi tại sao?… Thương nhớ người dưng !…
Trói đời ưu phiền, bỏ hồn lưu vong
Sương gió ngoài kia nghe tiếng thở than
Rót lời thơ tình vớ vẩn mê say…
Có một tình yêu ngu trong cơn mộng
Có một người say, yêu người mộng mơ.
Dòng đời hôm qua xây bia dĩ vãng
Dòng người hôm nay đâu là bóng chàng?
Dành lại đôi tay của người du mục
Thả trọn đêm nay những vần thơ ngoan.
Không cùng chuyến đò
Nên không thấy anh đau
Đôi mắt em bằng sỏi!
Quên cả những sắc màu
Sanh ra trong bão tố
Nhà mất, hồn lưu vong
Cơm trọn ngàn nước mắt
Xương cốt tựa sắc đồng
Ngàn đêm buồn thao thức
Vạn ngày lòng âu lo
Tình theo mùa biến đổi
chiều nay lạc chuyến đò
Lênh đênh, bồng bềnh chảy
Mộng rớt dưới dòng sâu
Đời trôi, ngày đi mãi…
Và tóc xưa bạc màu.
Mưa về phố hạ
Mưa xa về phố lạ
Tắm ướt bờ môi anh
Lời ru em vào hạ
Dìu anh giấc mộng lành
Trông lên trời mở rộng
Hoàng hôn nào muốn xa
Nghe hương hoa rạo rực
Hồn anh chìm nỗi nhớ
Tình nào? Đã lên ngôi…
Yêu nào? không hớn hở…
Em về gió đi qua
Người trên phố đợi chờ
Kìa làn tóc ai bay
Chiều kia em bỏ hẹn
Một lời hứa em trao
Để anh vướng nỗi buồn.
Kỷ vật mang theo
Anh chải tóc cho em một lần nhé!
Và suốt đời chẳng có một lần sau
Rồi ngày mai em theo chồng xa xứ
Kỷ niệm này ta nhớ mãi về nhau
Câu nói cuối như một lời trắc ẩn
Chiếc lược xưa theo mãi đến bây giờ
Sợi tóc rơi là mỗi chiều rụng xuống
Áng mây lành ẩn hiện bóng người xa
Đôi khi hỏi?… ai còn thương, còn nhớ?…
Hay chỉ là dĩ vãng của riêng mình!
Dù năm tháng bụi đời vay lấp kín
Phút chạnh lòng lại nuối tiếc xa xôi
Tay chạm tóc thưa dần trong kẽ lược
Trông đỉnh đầu tựa một bức tranh xuân
Ba trăm ngày… lại nhìn hoa đào nở?…
Người năn xưa , đâu biết tóc ta buồn!!!…
Sương Trúc 02
Sương đã đọng trong hồn muôn lá trúc
Người bâng quơ rẽ lối bước bên chiều
Nghe máu chảy, con tim rên… vì nhớ!…
Bóng nhân tình, đâu… đó… để ta yêu?
Có bao giờ? anh chạy trên đường vắng
Hạt bụi vàng bay vào mắt rát tê
Thiên hạ đó, vạn người không nhìn thấy
Bởi vì em nhỏ bé một lối về
Mong có nắng cho hình hài lớn dậy
Giữa đất trời, “em” bụi trúc con con
Xin được nấp dưới bờ vai sắt đá
Được anh yêu sưởi ấm một linh hồn
Anh!
Em vẫn như mỗi chiều anh thấy
Một dòng thơ dấu một nỗi buồn
Anh!
Em vẫn nghe nơi lòng khắc khỏi
Tiếng chim chuyền ríu rít yêu nhau.
Cô láng giềng
Ai bảo anh, gọi em là cô bé!
Mỗi tan trường em lẽo đẽo theo sau
Cánh ve non khép mở chẳng bao lần
Mang dĩ vãng chôn sâu vào ký ức
Ai bảo anh, gọi em là cô bé!
Để bây giờ ánh mắt buồn xa xăm
Nếu ngày ấy cho lời ru dịu nhẹ
Thì hôm nay em là của anh rồi
Em vẫn nhớ như in màu trăng cũ!
Em còn yêu cái bóng của một thời
Và mùa xuân với bao niềm khát vọng
Giữa đất trời đã sanh nở “anh em”
Em còn nhớ mùa đông cơn gió rét!
Lạnh đơn côi cơn mộng chẳng tìm về
Nhà bên ấy có người không chờ đợi
Cô láng giềng nay đã đón xuân xa.
Yêu người nghệ sĩ
Em chợt hiểu!… anh là người nghệ sĩ!
Đời xanh rêu trên những phím đàn tình
Khi nhận ra thì tim mình mắc cạn
Suối máu hồng nghẹn chảy giữa đêm hoang
Chiều không tên từng giọt mưa vào hạ
Anh làm sao hiểu được áng mây sầu
Ngày hôm qua em buồn từng hơi thở
Khói vô hình rơi xuống là “giọt mưa”
Làm sao anh hiểu…. búi tóc dần thưa….
Ghét hạt nắng cứ soi vào kẻ nhớ
Trên sân khấu nụ cười anh rạng rỡ
Quên em rồi,… một khán giả từ xa
Bài tình ca cho anh
Thân tặng MCs
Ta đợi người chìm lắng những cơn đau
Và ngày mai thoát khỏi cảnh ngục tù
Ta đợi người lội cạn biển u mê
Để chiều nay, mây gió đón đưa về
Hồn xanh xao bên rừng vàng thay lá
Tình bâng khuâng dang vòng tay mỏi lã
Còn nơi nào bình yên hơn tất cả!…
Hãy ngủ vùi trong tận hố tim em.
Ngập ngừng chi!… chỉ một lần làm người
Tình là chi?… nô lệ cuộc đời này?…
Thôi ta đừng chần chừ thêm anh nhé!
Ghép từng lời yêu câu nói đêm nay.
Hồn sói trong đêm
Thân tặng MCs
Nửa đêm, ta cuộn mình trong nỗi nhớ
Thoáng mơ màng ngoài trời rất nhiều sao
Một chiếc bóng trong tường vụt đứng dậy
Đi lang thang theo cơn gió vô hình
Nghe lá vỡ vang lên từ hai lối
Mênh mông trời sâu thẳm một màng đêm
Xoạt… Rợn người- chiếc áo choàng cỡi bỏ
Làng da tươi thơm ngào ngạt vị đời
Hương quyến rũ tỏa bay xa ngàn dặm
Tiếng sói hoang gầm rú buổi khai tình
Kia vạn vật còn chìm trong giấc ngủ
Mặt trời lên tan vội một giấc mơ
Nhiều vết sướt trên thân em còn rát
Người sói đêm qua, có đôi mắt một linh hồn.
Ca khúc mới: Tình Yêu Người Du Mục
Bấm vào link phía dưới để nghe lời hát
Tình Yêu Người Du Mục (vocal) by lehoangtruc
Một vừng trăng đêm lang thang trên biển
Một làng mây trôi đâu là cuối trời?
Từng lời em ru tan trong khoảng rộng
Vạn lời yêu anh gởi về đâu đây?…
Xin hỏi vì sao?… Thương nhớ người dưng!…
Trói đời ưu phiền, bỏ hồn lưu vong
Sương gió ngoài kia, nghe tiếng thở than
Rót lời thơ tình vớ vẩn mê say…
Có một tình yêu ngu trong cơn mộng
Có một người say, yêu người mộng mơ.
Dòng đời hôm qua xây bia dĩ vãng
Dòng người đêm nay, đâu là bóng chàng?
Dành lại đôi tay của người du mục
Thả trọn đêm nay những vần thơ ngoan
Gió miền xa
Các mẫu áo quần cho mùa thu năm 2012
Thân tặng MCs
Gió từ phương nào thổi về lạnh ghê?
Trong cơn đê mê buốt bờ vai gày
Vùi chén rượu cay linh hồn tơi tả
thả mộng theo người đi về hoang vu
Ta lạc rồi sao?…
Con đường một chiều!
Gánh nặng đeo cùng dẫm lối u mê
Trăng vàng lang thang không trời dừng lại
Tình yêu lang thang không người cưu mang
Biết có còn không?
Đi hết ngày mai…
Hơn ba vạn ngày để lại cho ai???
Rã dưới mồ sâu, thời gian hóa bụi
Thì chết đêm nay…. trọn giấc lưu đày
Thơ say
Thân tặng MCs
Ta viết cho mình! Nỗi nhớ thương…
Bỏ vào một góc, để hoài vương
Lạc trong sương khói, bao la… “tận”
nặng ải thơ yêu, bởi chán chường
Ta viết cho đời, viết cho ai
Chữ tình dai dẳng tiếp ngày mai
Bao giờ?… Trăng rụng, sao thôi mọc…
Gởi đến người xa, dạt cuối trời
Anh bảo! Ta rằng, thôi nhớ mong…
Dáng xưa trôi lại đời bềnh bồng
Tim này khóa chặt hồn tri kỷ
Xin chết mang theo xuống địa đàng
Từ đây! ta chẳng dám viết thêm
Để người trong mộng khỏi kêu rên
Trăm năm tình chảy trong mòn mỏi
Và lối thơ say mãi đắm chìm.
Sương Trúc
Cảm tác hai câu thơ cuối trong bài thơ không đề của MCs
Hạt tình khô mọc lên rừng lá mới
Em có về anh lạc cõi mông lung.
*********
Từ bây giờ! anh là của riêng em
Cõi mông lung hai đứa thắp nguyện cầu
Cùng chắp cánh bay cao vào vũ trụ
Để một đời không lãng phí trăng sao
Kìa!.. anh thấy… mây xe trời thương nhớ
Gọi dòng xa thổi ngọn gió mùa về
Vườn mộng nhỏ, anh trồng cành lan tím!
Tỏa hương tình, em đắm sắc thủy chung
Rồi ngàn năm mãi còn trong nhân thế
Trúc trong Sương, câu chuyện của hôm nào
Bầy con trẻ ngồi xem hình “Sương Trúc”
Và bây giờ, ta mãi là của nhau.
Hoa mùa hạ
Em sẽ đi! không về bên giấc mộng
Đêm bình yên, anh khỏi trở trăn nhiều
Đây mảnh hồn, đành gieo vào trăng nước
Còn biết mình có chỗ để lang thang.
ở nơi ấy! chắc niềm vui rộng lắm…
Mỗi sáng chiều, chim chóc đến hân hoan
Còn đâu nữa… một khoảng đêm chờ đợi…
Rụi qua mau, trái nhớ đã hết mùa
Thôi cứ để cây sầu bên góc gió
Rảy lời thơ vớ vẫn chảy về trời
Rụng xuống giấy một vệt hôn của nắng
Giữa hạ buồn, hoa nở dưới sương mai.
SÀI GÒN VÀ…..
Thân tặng HT
SG xưa có mưa chiều nay?
Xin gửi lại Bạch Đằng màu nắng xế
và hoa tím trên dòng kênh Bến Nghé
lặng lờ trôi cho mơ ước vơi đầy
có lẻ SG không còn nắng thủy tinh
Nguyễn Du Phố me không rơi từng lá
áo học trò tà thôi bay nghiêng ngã
nên người xa ngồi thương nhớ một mình
SG bây giờ nắng nhiều hơn sương
bụi khói trần gian mờ nhân ảnh
giữa phố đông người sợ nghe lòng hiu quạnh
nên cứ xa SG dù rất nhớ, rất thương….!
Tác giả- Vũ Miên Thảo
Hoa của một bàn tay
Xin lệ đừng rơi khi nhắm mắt!
Cho đêm nay giấc ngủ êm đềm
Và ai đó, cũng đừng mơ mộng!
Để biển đời trong tiếng rít rên
em nhắm mắt che bờ hụt hẩn
Trái tim đau thổn thức reo tìm
Nơi rừng vắng có mùa thu rụng
Vàng vết tình, mây gió cuốn trôi
hạt bụi xưa bay về lẫn trốn
Sợ tình em sống dậy điên cuồng
Động đậy nhẹ, lay hàng dương liễu
Khép hình hài lạnh dưới mưa tuôn
Em đưa tay vẫy chào sương gió
Cây lá buồn, nghiêng ngã giận hờn
Tận đáy mắt người xa đã hiều…
Hoa bây giờ của một bàn tay.
Kẻ đa tình
tại một đỉnh núi lửa ở Nhật Bản vào mùa thu
Gia đình Hoàng Trúc
Cho em hỏi, có bao giờ anh nhớ?…
Một người xa – xa lắm …tận cuối trời
Sâu thẳm quá cái hố tình không đáy
Bao la chiều khoảng chờ đợi dài ghê
Tuyết rụng rồi, không lạnh mà rất đẹp!
Hay hồn ta ấm áp bởi mông lung
Nhân gian hỡi! Có người say với gió
Cười nhân gian, lẫn lộn kẻ đa tình
Ai bán rượu, cho ta xin một cốc?
Buồn không tên lẩn quẩn ngóng chờ chi
Mặt trời lặn mà tay vơ bắt bóng
Làng khói xa nhận cách cảm bay kề
Muốn đập vỡ khung trời bao la đó
Muốn hét to “rằng”thương lắm một người…
Trong phút chốc con tim dừng tê dại
Khi quanh mình khoảng trống cứ rộng thêm.
Kẻ đánh cắp linh hồn
Thân tặng MCs
Cuối tháng tư khung trời thưa vạc nắng
Chiều nghiêng nghiêng mây thấp chắc mưa về
Cây phượng đỏ đầu cành khai mấy nhụy
Gió hạ qua nhè nhẹ nóng bờ mi
Hồn man mác như cỏ mùa đương chín
Ngẩn lên nhìn hoa lá thấy sầu rơi
Tay viết vội tên người lên mảnh giấy
Áng thơ “yêu” bổng chốc thấy lẻ rời
Có chút gì, khiến lòng ta khó hiều?
Trống vắng chiều, thấm lạnh hạt mưa bay
Buông hơi thở thổi cuồng quay chiếc lá
Cói vô hình em nắm một bàn tay
Lòng muốn nói yêu anh, nhưng lại sợ!
Trái tim kia đã ém chật một người
Linh hồn đó,thôi ta đành đánh cắp
Ôm lang thang đi hết một đêm dài.
Vó ngựa trời xa
Thân tặng MCS
Chiều hạ vàng, mây lang thang trên đồng cỏ
Dấu chân ngựa vằn giẫm nát những mầm xanh
Nó rống lên từng hồi đau tan tác
Tung tóe giữa trời bao cơn sấm tình thù
Nhìn đôi môi ngựa còn muôn ngàn vết sướt
Bởi chiếc răng đời- ai đó cắn đêm qua?
Những giọt máu nhỏ thành thơ và ngọn gió
Bay bổng trong không gian, tê dại loài người
Ngựa gục xuống bên triền sông, dòng lãng tử
Khoác áo thi nhân trao trọn trái tim hồng
Yêu và chết “cho một người không ân hận”
Lê bánh xe thời gian buộc dưới chân mình
Ôi! một bức tranh muôn màu đang biến hóa,
Lũ lượt chim ngàn kéo đến muốn tìm vui
Mà đâu thấy những lằn roi bầm da thịt
Hơi thở tình nhân băng giá từ lâu rồi
Trong bao la có điều gì thật khó hiểu?…
Một linh hồn theo đuổi tìm dấu ngựa hoang
Bên kia đồng cỏ xa xôi và lạnh quá
Mặt trời đi, đêm buông nhẹ giấc mơ về.
Mua nỗi buồn
Hoàng Trúc cùng Phu Quân – Adam J Burgess
Long phụng muôn đời chắp cánh bay
Rừng vàng biển bạc thế nhân say
Xuân cười vạn phúc, trăng sao tụ
Mai nở ngàn hương tỏa mộng đầy
Hoàng Trúc cùng Hai nhà tạo mẫu nổi tiếng Hoàng Gia TháiLan
Này anh bạn!
Bán nỗi buồn vô cớ…
Tôi xin mua một mớ dành làm thơ
Nơi tôi trú, muôn ngàn phong cảnh đẹp
Nền tự do – nên chẳng biết ưu phiền
Buồn một chút, để thấy đời đen trắng
Tiền là gì?
Một mảnh giấy con con
Đây!
Tôi mua bằng trái tim nghệ sĩ
Đừng chần chừ, tôi đổi ý… Khổng mua.
Đêm Vô tận
Hoàng Trúc và các người bạn vào đêm 20 – 04- 2012 tết Tháilan
Thuyền trăng theo buổi áng mây trôi
Tan hợp luân phiên cõng bụi trần
Mấy luống sầu phơi mưa nắng gội
Từng ngày đi nhẹ tình bâng khuâng
Cho ta trú tạm trong hồn cuội
Được nhớ, được yêu dẫu một lần
Tận chốn xa xăm vùi kỷ niệm
Trăm năm về đấy – bước- còn gần
Lặng lẽ ru mình
Lặng lẽ ru mình – ru với ta
Có còn chi nữa bài tình ca
Nhìn nhau khóe lệ rưng niềm nhớ
Vỡ trái tim hồng ôi xót xa
Ta chẳng còn chi chờ đợi nhau
Biển chiều lộng gió sóng về đâu?
Mênh mông- hoa tím ôm hồn cát
Và mối tình rơi xuống địa đầu
Khung trời năm cũ không hờn giận
Từng áng mây buồn trôi vẫn trôi
Em hát một mình lời bể nát
Xin cho sầu rụng về xa xăm
rồi có một ngày anh sẽ nhớ!
lộiTìm dĩ vãng, thuở yêu em
Đây cành hoa tím trên biển vắng
Tựa máu tim xưa – tím đợi chờ….
Ta về thôi
Tết năm 2011-2012 Hoàng Trúc và Ba Chiêu
Ta về với rừng xanh cùng biển mặn
Giản dị đơn sơ một góc riêng mình
Nghe suối chảy tiếng chim chiều ríu rít
Hoa lá cùng hương sắc, mây trôi
Ta tìm về một khoảng vắng xa xôi
Nương nhè nhẹ mảnh hồn say mưa gió
Ôi mệt lả thời vàng son đắt đỏ
Lắm mưu toan, thật giả biết đâu lường…
Vạch hẻm cụt, xin ẩn vào bóng tối!
Giấu hình hài, góc cạnh một đời chôn
Còn bàn tay năm ngón kiêu sa- héo
Chấm máu tươi in vội đống tro thơ
Tìm đâu thấy những văn chương lãng tử
Thời thế đổi thay, trăng khuyết sao mờ
Đêm thao thức giấc ngủ chưa tìm đến
Tuổi hồn nhiên xa lắm rủ nhau về
Con tim đói bóp xoa từng nhịp thở
Hai canh còn thả vội phút mơ riêng.
Bánh bèo của mẹ
Con xin mời Mẹ dùng bánh đừng chê mẹ nhé!
Con gái không làm được bánh ngon như mẹ
Ngoài hiên rớt giọt mưa hồng
Có người con gái ngóng trông quê nhà
Thuyền tình trôi dạt bến xa
Chiều nay nhớ mẹ, nhớ cha tủi lòng
Thương hoài cái buổi bán rong
Bánh bèo một gánh từng đồng mẹ gom
Lót lòng húp chén cháo tôm
Nuôi con khôn lớn mẹ khòm đôi vai
Quảng chi mưa nắng xéo dầy
Nét xuân nghiêng ngã, gió đầy vĩnh ly
Mẹ ơi, còn lại những gì
Lóng xương xớ thịt tạc ghi trọn đời
Tay nâng miếng bánh lệ rơi
Hương thơm bột gạo quyện lời mẹ xưa
Con quỳ xuống dưới bóng trưa
Bánh bèo mời mẹ, hồn mưa rì rào
Mặc ai
trong ngần hạt gạo quê hương
ngấm từng giọt máu càng thương mẹ già
gánh gồng xuôi ngược nuôi ta
đời con đi mãi buổi tà mẹ trông…
ở xứ người được mời đến nhà ăn bánh bèo, bánh nậm , mừng hơn nhỏ lại một tuổi đấy
Mời MCs sang ăn bánh bèo nóng hổi nhé!
Thân tặng MCs
Ai nói ta ngu ta cũng mặc
Ai bảo ta khùng cũng chẳng sao
Sáng chiều hai bữa cơm rau
Ngồi trông mây nước dệt màu khói sương
Riêng một cõi vô thường gió hát
Trúc xanh xanh bát ngát lời ca
Hỏi trăng bao tuổi trăng già?
Hỏi thuyền sông vắng chở ta theo cùng?…
Ông lái đò ngượng ngùng đón khách
Dòng mơ trôi lau lách về đâu
Bến xa thăm thẳm hố sầu
Xác rong nắng dợp- vàng nhàu nước thu.
Bất chợt
Thoáng buồn, trắng áng mây qua
Muôn ngàn biến hóa tưởng là cơn mơ
Trời chung một khoảng đợi chờ
Bể chiều dần tím tiếng tơ gọi lòng
Lạ gì nhớm ngọn gió đông!
Buông đùa nhè nhẹ, sao lòng ta xanh?….
Gợn sầu đáy mắt long lanh
Nhớ thương chi lạ- mà đành lặng câm
Giả lơ thả hết khúc cầm
Ru mình, ru bạn- âm thầm ngày đi.
lời người điên
Thời gian không dừng lại
Dù người có bận lòng
Hoa vườn ai luôn nở?
Trời đất có vui không???
Thời gian bay như gió
Không xóa nỗi mộng cuồng
Từng mảnh tình tan vỡ
Rã theo dòng mưa tuông
Còn đây nền chân lý
Và kia cánh mồ hoang
Đàn quạ đen rỉa mỏ
Trông bụng chúng no tròn
Nếu thời gian ta hết!
Còn lại đốt sương ngà
Xếp thân- hình chữ” S”
Đời sau còn nhận ra.
Bổng dưng có một người điên, nhờ tôi viết những lời tâm sự sau khi cơn co dật một căn bệnh nhức đầu quái ác, căn bệnh có thể cướp đi mạng sống bất cứ lúc nào.
Trong cơn đau, người điên nói!
Khi có cái ăn, cái mặc đầy đủ. Tôi lại thấy nghẹn ngào nhìn những mảnh đời le lói, các em thơ khuyết tật, các thanh niên lăn lộn tìm kiếm cho mình một công việc sống qua ngày, các cụ già không người chăm sóc.
Nhìn bức tranh đời mà nước mắt tôi cứ chảy vào lòng. Tôi đã từng đói khát, rét lạnh nhiều hơn nữa thảm họa cuộc đời xô đẩy vướng vào cạm bẫy
Sinh ra làm người không ai muốn mình mắc vào vòng tội lỗi hay nghèo khó túng thiếu
Tôi rất thương và thông cảm cho những hoàn cảnh đang xãy ra và đã xãy ra
Biết nói thế nào cho hết nỗi lòng trong khi vòng ta mình quá hẹp
trong thời đại nào cũng có kẻ giàu người nghèo nhưng sự giàu có nhất vẫn là lương tâm con người, chia sẽ giúp đỡ nhau mới cùng tồn tại và có màu xanh trong giấc mơ ngày mai.
hy vọng những lời thầm thì của một người điên sẽ xoa dịu một phút căn thẳng ngày hôm nay của bạn, chúc bạn nhẹ bước trên con đường mình đang đi và sẽ đi….
làm sao
Làm sao giữ được anh trong mộng?
Để chuỗi ngày trôi, ngợp tiếng cười
Cùng những niềm đau vùi lấp kín
Mỗi khi nhắm mắt được bên người
Làm sao ta có anh trong mộng?
Ôm ấp tình si chăn gối chung
Cuộc sống còn đây bao nuối tiếc
Đường đời rộng mở bước không cùng
Đôi khi em muốn tin là thật
Một chiếc hôn nhầm anh đã say
Lẫm bẫm yêu em và mãi mãi….
Cho dù trời đất hết ngày mai
Nhớ anh ,em chằng bao giờ nói….
Sống hết con tim vướng đợi chờ
Một tấm linh hồn nương tạm bợ
Bóng hình anh đi lại trong mơ.
Bài ca hạnh phúc
Gia đình hạnh phúc
Một khoảng trời bình yên em đã có!
Vòng tay anh ru giấc ngủ êm đềm
Từng cơn mộng gối trên bờ hạnh phúc
Giấc mơ hồng tươi thắm những giọt mưa
Và như thế, với em là tất cả!…
Trái tim em mãi mãi thuộc về anh
Dù trời đất có chia trăng, xóa gió
Hai nửa cuộc đời chỉ một giấc mơ.
Em vẫn hát bài ca hạnh phúc!…
Giữa hạ vàng với tất cả tình yêu
Từ sâu thẳm tiếng lòng rung nhịp thở
Đóa hoa tình nở rộ một đời hoa.
Lặng thầm
Ta sẽ gánh chịu hoàn toàn trách nhiệm và không hề hối hận trên con đường mình đã chọn
Những thăng trầm gọt bỏ
Mùa xuân chầm chậm về
Hạt mưa rơi trên phố
Từng bước mình lê thê
Mặt người quen còn đó
Cũng nụ cười hồn nhiên
Quán cốc con hẻm nhỏ
Kỷ niệm buồn vô biên
Nghe dâng ngàn nuối tiếc
Chưa phai mòn nhớ thương
Dù thời gian vẫn chảy
Tan rã cùng gió sương
Tự hỏi lòng mình vậy
Nếu có thể một lần
tình trao và tất cả
Hay ta còn bâng khuâng
Mười năm trôi thật nhẹ
Cuồng điên giấc mộng dài
Chiều nay em vẫn thế
Lặng thầm tìm dấu ai.
Chỉ riêng mình em
Kỹ niệm ngày cưới Hoàng Trúc Và Adam- tại- Indonesia
Cơn gió mùa xao động
Mang theo những điều gì
Thổi góc hồn tê tái
Lệ rơi đều ướt mi
Xôn xao từng kẻ lá
Nắng dịu dàng bay ngang
Hơi ấm đâu dừng lại…
Mùa thu đã nhuộm vàng
Anh không nghe tiếng gọi
Anh quên giọng người xưa
Con đường chiều kỷ niệm
Vắng chân người đón đưa
Một mối tình si dại
Chỉ riêng mình em thôi
Lục tìm từng ngăn nhớ
Trái tim hồng đơn côi
Khi yêu, em nào tính!
Hạnh phúc đến bao lâu
Khi mơ nào ai biết?
Mộng say cũng thấm sầu.
Riêng một góc trời
Mây vẫn trôi, em nhìn về xa thẳm
Khung trời buồn bí ẩn có tình anh
Niềm chôn dấu yêu đương và nghiệt ngã
Theo thời gian mây khói cứ xa dần
Vắng anh rồi, em đau còn gì nữa!…
Nét hồn nhiên chai cứng vạn niềm đau
Dù mưa nắng có nghiêng mình tắm rửa
Để làm gì khi không thể gần nhau?
Anh về đâu, có nhớ đến em không?
Dù một chút chạnh lòng khi trống vắng
Giọng quen xưa theo gió về lãng đãng
Còn trong em bao kỹ niệm êm đềm
Có lẽ nào định mệnh là như thế?…
Tách rời nhau mỗi đứa một phương trời
Lúc bây giờ anh có nghe em gọi?
Héo hắt cuộn đời ôm ấp giấc mơ hoang.
Giấc thụy cô đơn
Cọi đá chơ vơ bên trời
Một ngày quên đón đưa
Mưa nắng dần quên người xưa
Từng chiều gió cuốn đi
Mỏi bước chân em âm thầm
Lạnh lùng mây vẫn bay
Giăng mắt em tôi buồn ôi!
Còn gì để nhớ nhau?…
Dĩ vãng đâu qyay trở về
Mùa thu xưa vẫn xa
Hoa lá đua nhau hờn ghen
Hỏi lòng?… Ơi cố nhân!
Tình ấy xa bay phương nào?
Để hồn em xót xa
Giấc thụy đêm về mỏng manh.
Một thời để nhớ
Vén sương dạo bước ngắm hoa sầu
Duyên phận buổi này được biết nhau
Hoa có nghe lòng ta thổn thức
Về đâu người ấy lẫn trăng sao?…
Sương bay mà ngỡ hồn xưa tới!
Xào xạt cành dương tưởng mộng tìm
Ảo ảnh núi mây ngăn bóng nguyệt
Để tình ta nhớ rã trong tim
Anh là chỗ dựa một ngày sống!
Chia sẽ vui buồn lúc hiểm nguy
Cất dấu niềm riêng trong khúc hát
Đường đời nhẹ bước một thời đi
Hoa lạnh, bây giờ ta cũng lạnh!
Thương thương, ngẫm ngẫm lệ rơi nhiều
Khung trời kỹ niệm ươm giọt nắng
Gợi nhớ một thời ta đã yêu.
Bổng dưng
Bổng dưng, ta nhớ một người xa!
Xào xạt hàng dương đón cổ tà
Ánh nắng chiều hôm về cuối phố
Thả hồn chờ đợi buổi sầu qua
Mảnh tình nát vụn từ thu trước
Trắng bệch khung trời khô ý thơ
Nhường lối gió mây lòng nuối tiếc
Ta về khép lại những đêm mơ
Cô đơn chiếc bóng in tường lạnh
Lơ lững ngoài hiên nguyệt hửng hờ
Nhật ký đêm khuya hồi chép lại
Phân kỳ dày mỏng một đường tơ.
Đất thúi
con tàu vượt biển , tại sao bạn phải rời quê hương mình vậy?
Nghiêng chiều một áng mây chờ
Đêm khuya đất nở ngây thơ đóa hồng
Cố tình gió thổi ngọn giông
Dã tâm hạt bụi chất chồng non cao
Thúi dần non nước xanh xao
Lép xè hạt lúa nghèo màu dân gian
Mưa rơi như tiếng thở than
Rữa mồ hoang phế từng đàn bò leo
Khóc thầm một kiếp trăng treo
Nhìn con kiến bé lộn mèo sương sa
Chân người TRốN chạy – quỷ ma
Nghìn năm ÂU lạc bóng tà dầm mưa
Họa sĩ nghèo
Sống trong sự thanh bình giàu có, con cọp trở nên gần gũi với người hơn, ánh mắt hiền lành, không cần tranh dành cáu xé nhau, hay có sự đe dọa nào kkác, nó rất tự do
Trong một thế giới tự do con voi thoải mái tung chiếc vòi của mình vẽ lên những nét đẹp hồn nhiên mà nó cảm nhận được
Tranh đời ai vẽ đem treo bán?
Bút cọ chai cùn thô nét hoa
Anh họa sĩ tồi không cố ý
Chỉ vì phong cảnh quá thô sơ
Rãy giọt mưa hồng như lệ đỗ
Hoa vàng lẫn giữa giống mồ hoang
Người đi lửng thửng như ma đói
Càng ngắm, càng đau… con mắt què
Nụ cười gắn gượng đưa mời khách
ướm hỏi, vườn người – ai đã xây?
Sao lắm thê lương màu tan tóc
Thật nghèo nền đỏ trộn vàng phai
Này anh họa sĩ trong vườn cấm!
Tai có bao giờ nghe gió ru?
Chim hót tự do trên phố rộng
Nụ hôn xây mộng dưới mưa thu???
Tôi chúc một ngày anh được vẽ!
Cái riêng lãng tử của đời mình
Dọc ngan tô điểm tự do phỏng
Giống hệt vườn tôi “ sống” rất xinh.
Chiếc quạt mùa thu
Con Trai của Hoàng Trúc- David, lon ton theo mẹ học làm nhà ngoại giao…. cười
Nhớ độ thu tàn muôn lá phai
Tình anh lồng lộng nắng ban mai
Ngàn lời âu yếm duyên trao gởi
Em vẫn quay lưng mặc tiếng ai
Thế rồi, những lúc thầm thì hỏi?
Khoảng trống chiều nay vắng tiếng cười
Tìm lại lời thơ nhàu nét mực
Có gì lắng đọng chút suy tư.
Cứ mãi mơ hồ và lẫn lộn
ở mùa thu cũ đã đi xa
Anh như chiếc quạt lùa hơi lạnh
Chẳng giống người xưa nết thật thà
Em cố mở lòng mong đón gió
Tình yêu ép gượng lại thêm sầu
Trăng- sao- mây- nước, anh vuôn vén
Hai mảnh hồn, ngày càng lạ nhau.
TÌNH BạN
Thùy Linh- Hoàng Trúc
Trên một dòng sông, con nước xuôi dòng , đưa hai tâm hồn ngây thơ tìm đến nhau với một tình bạn trong sáng từ khi hai đứa trẻ mới khập khiễng vào lớp một. Sau 35 năm dài nhìn lại, buổi thanh xuân mênh mông và mênh mông …
Đời thênh thang khói sương mờ bước
Gió thổi mùa trăng nước khuyết ròng
Hoàng hôn tím khoảng mênh mông
Hoa đơm, lá rụng theo dòng thời gian
Hai đứa trẻ hồn nhiên kết bạn
Dưới khung trời lảng đảng mây trôi
Nắng mưa hồn đất lỡ bồi
Đâu hay cội đá lên ngôi chập chùng
Ngủ một giấc mai rung cúc nở
Xuân cười xuân bỡ ngỡ đời mòn
Tìm về dĩ vãng con con
Nhìn nhau tôi bạn làn son úa nhàu
Đùa con nước, xiết bao ghềnh thác
Bạc rong rêu nức rạn hư vô
Tuổi thơ theo gió về mô?…
Trò chơi đuổi bắt trượt hồ bồng lai
Ôi xinh quá những ngày thơ ấu!
Sợi dây thừng nhón nháo bàn chân
Tiếng ru quê mẹ bần thần
Dòng sông- nỗi nhớ- xa gần từ đây
Trang vỡ cũ còn vây nét mực
Kỹ niệm xưa tìm thức lục về
Vui buồn chén rượu tỉ tê
Hồn thơ nhẹ bút, hương lê bay cùng
Trăng đêm sáng, chập chùng sông núi
Đất khách thanh bình bóng cuội tươi
Mong sao ngày tháng mỉm cười!
Chúc nhau tình bạn, mười- mười- hạnh thông.
Bẽ bàng
Nữ cận vệ trung thành của Hoàng Trúc, Kung -TAi
Trăng khuyết trong mây đợi một người
Nghe tình vẫy gọi Bóng nghiêng rơi
Vung dao chém nước hồn ta vỡ
Nát vụn cung nga lỡ một thời
sông rộng, dòng sâu, thuyền bé nhỏ
đêm dài đơn lẻ tay chèo lơi
thả đ ời trôi dạt về bờ cũ
thu rụng chưa lâu úa góc trời.
Lạc mất mùa thu o2
tình anh, em hờ hững!
Trượt bước chân dài – lạc mất mùa thu
Dưới khung trời lần đầu mình gặp gỡ
Em giật mình chới với cuộn thương đâu
Giờ ngồi đây chép lại từng kỹ niệm
Gọi tên anh hờn giận cứ cuồng qyay
Hạnh phúc không còn, đợi chờ nào đến?…
Trống vắng đường đời, tăm tối ngày mai
Trong cuộc sống biết bao điều nghiệt ngã
Vật vã lỗi lầm, đâu chỉ có riêng em
Đôi khi thấy anh tìm về dĩ vãng
Ánh mắt thật buồn dưới bóng đèn đêm
Quá yên lặng…, hai tâm hồn băng giá
Biết nói gì, em biết nói gì đây?…
Lời câm nín mặc tiếng yêu rạng vỡ
Vàng phai mối tình một thuở đong đầy
Ngày tháng thơ mộng mờ dần trong gió
Từng mùa thu chết vẫn đi qua
Giọ lệ trào không bàn tay dành dỗ
Khói thuốc ai bay cũng lạc mất đường về.
xin mời các bạn vote cho giọng ca Võ Thanh Tân
Võ Thanh Tân – Hoàng Trúc đôi song ca rất ăn ý một thời rung động với bản nhạc ” Tình thắm duyên quê”
Thêm một người bạn thêm một sức mạnh”
Top of Form Xin mời các bạn bấm vào link dưới để Vote cho Võ Thanh Tân
Yes (75 Votes www.vstarshow.com
em vẫn thường nghe anh hát
lời ru biển sóng vỗ về
em vẫn thường mơ anh đến
sau giấc mộng dài hơi thở đê mê…
Hoàng Trúc cùng các bạn đài truyền Hình VN tại Hawaii đêm giao lưu nhạc sống ủng hộ các em học sinh VN du học tại Mỹ
Thanh Tân – Hoàng Trúc đêm ca nhạc từ thiện cộng đồng VN quyên góp giúp đỡ cho các học sinh khuyết tật tai Hawaii
Hoàng Trúc đã có một thời gian hát song ca cùng Thanh Tân . Thanh tân là một trong những giọng ca nam được mến mộ nhất trong cộng đồng VN tại hòn đảo Hawii thành phố Honolulu, với chất giong truyền cảm của anh, Thanh Tân cũng được mời đi biểu diễn nhiều nơi tại đất Mỹ.
để không lãng phí một giọng ca vàng xin các bạn hãy vote cho Thanh Tân, Hoàng Trúc xin chân thành cám ơn và gởi đến một nụ hôn thân ái.
Lạc mất mùa thu 01
Gió về lạnh giữa tháng ba
Trăng khuya còn tỏ sương là đà rơi
Rượu nồng đầy chén lại vơi
Hồn ta trống vắng, khung trời thênh thang
Mới hôm nào đếm lá vàng
Ngã lưng một giấc thời gian trượt dài
Mơ màng tình vẫn đâu đây
Mùa thu lạc mất từng ngày đời qua.
Phôi pha
Có những thứ không thể nào chạm được!
Chẳng sợ đời cũng chẳng sợ trời cao
Mà chỉ sợ trái tim cuồng lầm lỗi
Đánh mất mình, che lấp những hồn sao.
Có những thứ không thể nào phá vỡ!
Lương tâm lưu tồn bão quản thế nhân
Chữ tình kia xin gác lại một lần!
Ngàn tội lỗi em nghiêng mình gánh chịu.
Anh cứ trách để lòng được thanh thản!
Mùa thu sau còn ngắm lá vàng rơi
Bay qua mắt hương thu lùa ngan ngát
Kỹ niệm xưa cỡi bỏ, đừng chơi vơi!
Tên còn đó “một ngăn” trong tìm thức
Giữ cho nhau cái đẹp của vĩnh hằng
Em vẫn nói yêu anh và mãi mãi!….
Suốt cuộc đời ôm ấp một mùa thu.
Em nợ anh
Em không muốn nhắc tên anh một lần nữa
trả lại em những ngày tháng hồn nhiên
anh là cóc hay một hồn sói bịp
nấp dưới vòm trời che đậy lớp da người?
Em nợ anh buổi đầu gõ cửa!
Níu hồn anh trộn mộng đi hoang
Và từ đó bể tình phiêu bạc
Lẫn lộn hư không hạnh phúc hờ
Em nợ anh bao lời nũng nịu!
Nụ hôn hồng nấp dưới trăng sao
Nợ trời khuyên tiếng lòng trao tặng
Ngỏ ngách thời gian em lẽn vào
Nợ anh nhiều dỗi hờn vô cớ
Bỏ hẹn tàn canh đọng gió sương
Lìa bến thu dòng về biển mặn
Mà sao anh vẫn mãi mong chờ?
Tình em đó giấc mơ lừa dối
Anh hãy quên xin đừng giận hờn!
Em- gấu- hoang trên vùng núi tuyết
Vô tình đáng sợ với cô đơn
Quên em đi hạt bụi rơi rãi!
Nuối tiếc gì khô héo cõi mơ
Ngày tháng hết, trời già, đất nức
Mùa thu xưa – đâu- trở lại bao giờ.
NỤ HÔN DÂNG TẶNG
(Đáp “Tình dã thú” thơ LHT)
Thơ Hoàng tử cóc
Em là người anh yêu thương quý nhất
Có bao giở anh quên được tình em
Những nụ hôn em dâng tặng môi mềm
Anh khấp khởi mừng thầm vui trong dạ
Lòng em rộng gặp lòng anh biển cả
Đùa trên mây ta cưỡi gió thời gian
Vượt đường xa anh lội suối băng ngàn
Đừng để hồn nhau tím bầm trong đau khổ
Ta yêu nhau, trời ơi! Ai cách trở?
Để hoàng hôn xen lẫn giữa bình minh
Ngoài chữ thơ còn nặng nợ chữ TÌNH
Lỗi gì đâu sao em luôn bắt tội?
Mặc biển rộng anh sẵn lòng chờ đợi
Linh hồn anh luôn hoá dại vì em
Anh ôm em cùng gối cánh tay mềm
Bình minh dậy sáng tình ta mãi mãi.
15:30 07-03-2012
Anh là ai
Anh là ai?
Thiên thần hay quỹ dữ…
Lẽn vào hồn soi đục trái tim em
Anh ở đâu?
Thiên đường hay địa ngục…
Thấp thoáng vờn qua, vội tắt êm đềm.
Ngu ngơ chạy, em kiếm tìm khắp lối
Những bóng ma lãng đãng giữa tàn tro
Chợt rơi lệ khi thấy đời xơ xác
Tình mơ hồ…- vuôn đắp…- vướng âu lo
Anh là ai?
Chẳng bao giờ là thật
Mỗi dòng thơ nhắn gởi một nụ hôn
Vô tình quá, anh đốt em khô héo
Phôi pha cuộc đời nhịp thở mỏi mòn
Và cứ thế!
Anh nhấn chìm trời đất
Nhót tình em, khóa chặt cửa duyên tơ
Đời loan ố giẫm chân vào tội lỗi
Anh là ai?
Mà em vẫn đợi chờ….
Tình dã thú
ở một nơi nào đó, anh vẫn hiểu lời em….
Quên em đi, một linh hồn dã thú!
Có đáng gì mà anh mãi yêu em?
Đường băng qua trăm bước chẳng ngọt mềm
Tim hóa đá từ khi nghe đời réo.
Em nợ anh một khoảng trời sầu héo!
Bờ mây hồng che đậy ngàn dối gian
Chân vô tình hay cố ý lội ngàn
Giẫm hồn anh nát thành ngàn mảnh nhỏ
Em nợ anh một bờ yêu cháy đỏ!
Buổi bình minh và cả những hoàng hôn
Tím chiều rơi, anh đứng đợi mõi mòn…
Lời thơ nhỏ nâng niu niềm thương nhớ
Nghe trong gió tiếng lòng anh nức nỡ
Tình bâng khuâng mộng còn lắm giận hờn
Chiều hạ vàng con thú chạy cô đơn
Trên bãi cỏ linh hồn như đã bán
Đôi mắt dại bổng nhìn đời ngao ngán
Trút bỏ hình hài trần trụi hoang vu
Đêm bơ vơ giăng lối áng mây mù
Con thú rống lên từng hồi khiếp sợ
Một người xa ngước nhìn vầng trăng vỡ
Trọn đời này anh mãi gọi tên em!…
cội nguồn
Hoàng Trúc cùng các học sinh trường Rose Marie Academy cùng học về hạt lúa vàng
cái mà con cần phải học con ạ!
Tìm lại mình
Ngã lưng trên rạ chín vàng
Hương rơm thoang thoảng lòng càng nhớ quê
Trời chiều én liệng lê thê
Cánh chim phiêu bạc đường về còn xa
Qua xuân hạt lúa nõn nà
Xứ người ta ngụ thịt da trộn mùi
Tiếng chày giã thóc tới lui
Trắng trong hạt gạo niềm vui chia cùng
Đất trời vạn vật nương chung
THoáng nghe trong gỗ thạch sùng đẽo hương
Ngẫn ngơ hỏi chốn vô thường!
Bao giờ quê mẹ, rộng đường chim bay???….
Trăng thơ và rượu
Tranh họa Jusmita
Thơ như dòng suối tuông trào
Tràn qua vách đá, xôn xao dòng đời
Tình nào tay trắng rong chơi
Tình nào ngơ ngác rã rời cõi thu
Tình nào trong ải sương mù
Cuối ngày lá đỗ hoang vu bóng tà
Tình thơ nào của riêng ta?…
Hư vô làn gió, vào ra ngỏ lòng
Đàn ai tích tịch nhớ mong?…
Chữ tình muôn vẽ vàng rồng khó mua
Xin đừng thả bút ngông đùa!
Rẽ hồn loãng máu giữa mùa đơm hương
Nâng bầu rượu ngã bên tường
Tỉnh ra mới thấy- một đường- một ta.
Còn con mắt
nhìn rắn ta biết có loại độc loại hiền, nhưng nhìn người làm sao biết?…
vườn trăn Thailand
Non nước này!!!
Cuộc đời đảo lộn cát bụi bay
Người tựa giấy mã
Gió thổi mỏng manh vỡ vụn hồn
Thăm thẳm về đâu?
Tan theo con nước chảy qua cầu
Đưa nhẹ mạn thuyền
Nhân thế tay chèo buông vó câu
Xuân thu đông hạ
Hạt lúa trắng trong hương tinh khiết
Người bỏ dã tâm
Bốn phương mặt trời chia ngũ sắc
Ngày đó vắng ta!
Nụ cười thắp sáng dãi ngân hà
Một lần làm người
Đa tạ sanh thành ơn mẹ cha.
Mùa hạ trắng
Có khoảng nào mênh mông
Như tình em- nỗi nhớ
Có khoảng nào sâu thẳm
Bằng tim em đợi chờ
Ngày lang thang phố hạ
Đêm chờ nghe bước chân
ngàn sao như xuống thấp
Cho tình ta được gần
Bao lời em vẫn hát
Ru giấc ngủ về đâu?
Khi người còn đi mãi!…
Mùa hạ trắng bạc đầu.
Cơn mưa hạ
Vẫn thấy anh, đây tấm hình mờ nhạt!
Có còn chăng chút kỹ niệm ngày nào
Bao niềm nhớ ẩn sâu trong tìm thức
Phôi pha cuộc đời trốn chạy về đâu?
Cơn mưa chiều lạnh buồn rơi chiếc lá
Ngẫn ngơ tìm ánh mắt của ngày xưa
Nghe dấu yêu lẫn trong từng giọt nước
Hiu hắt em về thấm lạnh một cơn mưa
Sau lần đau dài, ta tưởng tình dũ áo
Mộng còn vương, tình nào chết bao giờ
Ngọn sóng ngầm nơi lòng nguồn ngụt cháy
Đốt thời gian, âm ĩ nhóm đợi chờ.
Cơm nguội
độc trong máu
Hạt cơm nguội vung vãi
Con ruồi xanh mĩm cười
Mọi linh hồn nhiễm dịch
Người tranh dành mưu toan
Máu không còn tinh khiết
Gốc cội thúi lâu ngày
Cây già khô cạn lệ
Nụ non trí tuệ nghèo
Giận mình còn hai mắt!
Mặt trời mọc càng xa
Trùng sâu không hóa bướm
Vạn vật vội trở già.
Hồ vọng ly
hồ nước nóng tự nhiên tại Nhật Bản
Ngồi tìm lục mấy vần thơ
Chán ôm giấc ngủ, lười mơ giấc tình
Quanh co bờ liễu xinh xinh
Nước trong hồ rộng một mình hồn ta
Sương khuya đôi hạt non-già
Trăng đêm mờ ảo nét nga dịu dàng
Ví như ta ở bên chàng!
Ý thơ lộng gió, phun vàng nhã châu.
Từ đâu
Mưa rơi tắm mát lá sầu
Giọt dài tí tách đào sâu lòng người
Ai sinh ông sấm khóc cười?
Rền vang nhân thế chín mười âu lo
Ai sinh dòng nước con đò?
Mỏng dày ngọn sóng buồn so bến bờ
Ai sinh nỗi nhớ, nỗi chờ?
Cho ngàn đêm “lẻ” trăng lờ mờ bay.
Lời xưng tội
Em muốn nói” yêu” nhưng lại sợ!
Sợ thời gian tiếp chẳng còn nhiều
Khi hương chín, buổi xuân dần cạn
sợ một mình ôm cảnh quạnh hiu.
Em muốn “yêu” nhưng rồi nín chặt
Chập chờn qua bóng gió anh về
Bàn chân nhớm, nụ cười thương nhớ
Đôi mắt buồn sâu thắm tái tê
Ngày chủ nhật linh hồn héo hắt
Nhà thờ xa mở cửa cho đời
Em tìm đến gục đầu bên Chúa
Anh đứng sau lệ rớt nghẹn lời
Cây thập tự bên ngoài ướt sũng
Mưa chiều nay nặng hạt không ngừng
Cho hai đứa rũ mình xưng tội
Từng phút trôi Chúa vẫn dửng dưng
Khinh cầu tắt nhà thờ khép cửa
Đường chẽ đôi một xuống, một lên
Anh ngoãnh nhìn lá hoa bũn rũn
Tiếng con thơ gọi vọng cha mình
Lòng tím ngắt biển người xám xịt
Về đi anh, mộng vỡ tan tành!
Tình chết cóng giữa màn sương khói
Muộn thật rồi duyên nợ mỏng manh…
Thôi ta mãi nhìn nhau là thế!
Như biển xanh tung sóng gọi bờ
Như núi xa đêm sầu đợi nguyệt
Mãi một đời dâng trọn ý thơ.
Mộng cũ trôi về
Ngã giấc đêm thu mộng cũ về
Vén màn sương khói đời dần xê
Tóc trong sương mặn, hồn ngơ ngác
Trăng khuyết trong mây lỡ hẹn thề
Vạn năm tạo hóa thêm huyền diệu
Một áng mây qua nhuộm bốn bề
Nhặt bóng lá rơi nào thấy lá!
Thu xưa biền biệt tình lê thê.
Hoa lục bình
Mượn nửa trăng khuya vá mảnh tình!
Giận đời xé toạc cửa điêu linh
Muôn chiều theo khói rung hồn sấm
Hai cõi lạc nhau bước một mình
Cớ sao gió thổi mùa đi mất?
Bao tuổi ngồi trông cánh lục bình?
Sáng tím, chiều tàn trôi lãng đãng
Nhìn trời nhuộm bạc buổi lưu sinh.
Biệt xuân
Gối sầu đợ dáng xuân êm
Tóc mây buông nhẹ lay rèm gió qua
Trông xa hoa rụng la đà
Người đi, đi mãi bỏ già phòng son
Mười năm vôi bạc tường mòn
Trăng trôi một bóng vẫn tròn như xưa
Khóc tình theo buổi gió mưa
Khóc đời lẻ nhạn dày thưa đi về
Bao giờ chết cõi u mê?
Ngỏ xuân khép lại lời thề mang theo
Trăm năm tựa kiếp bọt bèo
Ngàn năm duyên nợ, trời gieo lại tìm.
Đêm tịch liêu
Trắng trong tiếng khóc
Nhộn bước đời say
Thấm men hạt gạo
ấm tình mẹ cha
Trời sanh vạn vật
Thấy cảnh đa tình
Thu đông xuân hạ
Hoa nở với mình
Bàn tay năm ngón
Tìm gọt ước mơ
Nợ duyên thiên định
Gặp rồi, đợi chờ….
Ngày đông xứ khách
Đêm buồn tịch liêu
Mong lời gió vọng
Tuyết rụng thật nhiều.
Giấc mộng vu quy
Như cơn gió em lùa qua song cửa
Anh vô tình nhót chặt trái tim em
Hoa trăng nở đêm xuân chưa tròn bóng
Mảnh hồn rơi thả mộng, giấc êm đềm.
Theo năm tháng tuổi tình rồ lớn dậy
Mỗi hoàng hôn là một buổi chờ trông
Em buồn lắm, anh cũng sầu không kém
Duyên lỡ đôi hai bến đã yên dòng.
Trời trở lạnh môi em khô vì nhớ
Phía không em, anh nhức buốt xương đời
Hai giấc mộng rủ nhau về quá khứ
Tay trong tay cùng bơi lội biển khơi
Em có thấy mùa xuân đang phơi phới!
Đây miếng trầu anh hỏi cưới em luôn
Để ngàn năm xuân về không còn mộng
Vì đôi ta hai nửa một linh hồn.
đôi chim xuân
Gần 20 năm trái tim chỉ ru cho một mối tình và chiều nay cũng vậy, đó là anh Adam Burgess ( Bá )
Sương rơi chạm nhẹ giấc hồng
Rì rào tiếng gió ngỏ lòng xôn xao
người tìm nhau, lá thắm màu
nắng lên vàng lối, ấm nhàu thời gian
đôi ta cuộn mộng mơ màng
ngày đêm như một tình chàng ý em
chim câu rúc rích bên thềm
trộm nghe tình sữ êm đềm buổi xuân.
Nếu em là biển
Em không là biển cả!
Đâu biết anh nghĩ gì?
Em không là ngọn sóng!
Đâu thấy bờ xôn xao.
Xin đừng yêu biển xanh!
Vô tình và sâu thẳm
Dòng mênh mông, mênh mông
Cuốn thuyền đi bất tận.
Xin đừng yêu biển xanh!
Ru hồn người lữ khách
ào ạt, ào ạt tìm
Về khơi và lặng lẽ.
Nếu một lần làm biển
Anh hứa mãi là thuyền
Nếu một lần làm sóng
Anh hóa bờ dìu em.
Biển Chiều Nay
Thơ Hồng Tuyên
Chiều nay lòng biển xôn xao nhớ
Chỉ có em thôi bước lệ sầu
Chiều nay sóng biển buồn than thở
Chỉ một mình ôm trọn niềm đau…
Con sóng hát đưa em về bến mộng
Cuộc tình nào lắng đọng lúc em say
Rồi giông tố từ nơi nao ập đến
Làm tim em xao động đã bao ngày
Sóng vẫn thế cứ ồn ào muôn thuở
Như tình anh dào dạt lúc ban đầu
Nào ai biết khi ngàn trùng sóng vỗ
Sẽ nhấn chìm vạn vật dưới biển sâu
Em vẫn bước miên man trên bờ cát
Mà hồn em thơ thẩn tận phương nào
Con sóng vỗ vào chân em ào ạt
Chợt tình buồn như một giấc chiêm bao
Chuyện tình thu qua
Em ước ôm anh dẫu một lần!
Lời thơ chiều ấy có bâng khuâng
Sầu thu giăng gót, lòng e thẹn
Bỏ ngỏ thời gian giá bội phần.
Mong anh là gió, em làm bụi
Tung giữa khung trời xây ước mơ
Màu tím tim em, anh đã chọn
Vì sao bờ bến lạc thuyền tơ?
Muôn trùng bổng chốc như tan rụi
Cháy cả mùa thu, đốt cả tình
Đôi trái tim hồng lơi nhịp thở
Ngàn sao lui bóng nguội lung linh.
Em ước ôm anh dẫu một lần!
Ngã hồn trên lá mộng anh yêu
ngàn năm theo khói thành thiên cổ
Khép chuyện vàng thu một buổi chiều.
Trường tương tư
Khóc hoa, hoa lại nở!
Người buồn ngậm tiếng yêu
Đêm nay trăng trở hạ
Mây khuya lãng đãng nhiều.
Nghe đâu từng nhịp thở
Như gần mà xa xôi
Gặp chi cho đời mộng
Nặng lòng thời gian trôi
Em biết anh rất nhớ!
Tủi tình ôm bóng đơn
Thổi qua cơn gió lạnh
Lời thơ trổi giận hờn.
Còn tuổi nào trở lại?
Cho chúng mình gần nhau.
Còn xuân nào theo mãi?
Chờ nhau đến bạc đầu.
Chia sẽ cùng các bạn nữ nhân ngày valentine
Trái đất ngày càng nóng lên, thời tiết thay đổi khác thường. đôi khi các chị em chúng ta cần những bộ trang phục đơn giản, nhẹ nhàng, chất liệu vải phù hợp trong vùng khí hậu nhiệt đới.
Chúng ta đang sống trong một thời đại hiện đại hóa. Với người phụ nữ, luôn cần có những thao tác nhanh nhẹn gọn gàng nhưng cũng không kém phần duyên dáng và sinh đẹp…v v…
HT mới vừa ra mắt bộ siêu tập mẫu “hè thu” xin chia sẽ cùng các bạn
hy vọng bạn có thể chọn cho mình một phong cách riêng, duyên dáng làm tăng thêm sức quyến rũ vào mùa hạ năm nay
Xin mời các bạn Bấm vào trang “Fashion” bên trên để xem rõ các chi tiết và các mẫu mới.
Chúc các bạn một mùa hè đầy sôi động.
Em và mùa thu bỏ lại
Một ngày ta sẽ điên
Nhớ thuở thu xa một buổi chiều!
Nắng buồn rơi nhẹ lá liêu xiêu
Lang thang trên mạn tình cờ gặp.
Chào hỏi dòng thơ xao xuyến nhiều.
Hai đứa âm thầm lời bóng gió
Đêm ngày mộng mị chúc đời say
Tháng năm vội vã lùi trời rộng
Ân ái lâu nay bút mực đầy
Rồi bổng một chiều nghe trống vắng
Nỗi buồn chờ đợi bọc lê thê
Mênh mông gởi “nhớ”, hồi âm biệt
Thăm blog tình thơ phai nhạt lề
Chiêm bao nửa giấc còn dang dở
Rẽ lối lần tìm cùng biển khơi
Thăm thẩm đường dài theo dấu nhạn
Mới hay người ấy đã qua đời.
Bây giờ, tôi sống với hồn thơ!
Đêm xuống tâm tư lẫn lộn mờ
Gió qua thổi nhẹ dòng lưu niệm
Thơ cũ bên đời gieo ước mơ.
Tiếc nuối nơi lòng em bật khóc!
Sương khuya đánh thức những mầm non
Thời gian trôi nhẹ xoa đời dịu
Dòng chữ năm xưa có chút mòn.
Đôi lúc hỏi lòng như sống lại?
phải chăng nơi ấy một tình yêu?…
xa xa rơi xuống vì sao bé
hạnh phúc qua mau “nhớ thật nhiều”.
Buồn hoa
Chán rồi, không mặc gì khỏi phải nhầm
Hoa buồn hứng ngọn nắng râm
Chỉ thêu nhầm áo lụa thầm trách tơ
Bên đời tình đứng ngẫn ngơ
Gió đông thổi lại xuân mờ mờ phai
Chiều buồn ngắm cảnh heo may
Nước trôi lặng lẽ chẳng hay qua cầu
Em về nấp dưới bóng câu
Sương khuya rụng ướt, tóc sầu duyên đêm.
Hạ vàng
Trời nhạt dần chiều trôi chậm chậm
Gió đi tìm gõ nhẹ tàn phai
Hồn loan lỗ ngỏ đời dần hẹp
Nỗi nhớ nhung lê lết một ngày
Em tự hỏi lòng mình có thấy?
Xa anh rồi mới biết cần nhau
Lá từng chiếc rũ mình thương xót
Mây hửng hờ tình chết lặng sầu
Em bật khóc trên con phố vắng
Anh nơi nào,đến vá hồn xanh?
Thân mềm lạnh mắt môi cô độc
Xa thật rồi hạnh phúc mỏng manh
Nếu có thể quay về buổi ấy???
Lỗi lầm xưa chẳng có bao giờ!
Em nào muốn bẽ đôi vành nguyệt
Hai khoảng trời tuyết rụng ngẩn ngơ.
Ôi buồn quá!… nhớ anh nhiều lắm!…
Mưa truốt dầm ngày hạ tái tê
Anh có biết chiều nơi đất khách?
Viết tên anh thả trắng đường về.
sự tích hoa hồng có gai
Trân trọng thân tặng bạn đọc nhân ngày lễ tình nhân 14- 02
Đêm hôm ấy có một con Yêu Tinh thật xinh đẹp, nó từ kiếp trước trở về trần gian.
Đứng giữa thế giới mênh mông của loài người, nàng Yêu Tinh đi lang thang rồi lạc vào một khu vườn lạ đầy hoa hồng, “hoa hồng lúc bấy giờ chưa hề có gai”.
Chủ nhân khu vườn là một chàng Thư Sinh nhưng không biết tại sao tóc anh ta bạc trắng đôi mắt mù lòa?
Nàng Yêu Tinh bay lơ lửng trên các đột hồng ngửi hết hoa này đến nụ khác,
Hương hồng thoang thoảng dễ chịu quá, lâu lắm rồi ta mới được tự do thưởng thức như thế này!
thôi thì cứ nằm đây ngủ một giấc mai hẳn tính!
Nói về chàng Thư Sinh; Anh là người hiền lương chăm chỉ yêu quý vườn hồng hơn cả bản thân mình.
Như mọi hôm tiếng gà đỗ canh năm chàng trai đã thức giấc lần mò ra vườn tay ve vuốt các cành hoa hồng rồi la lên!
Sao thế này ?
Trời ơi, hôm qua nó vẫn còn tươi cơ mà!…. rồi chàng ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc.
Nàng Yêu Tinh nấp trong bụi hồng bên cạnh nghe tiếng khóc cũng giật mình thức giấc.
Ai thế nhĩ?
Ông ta có thấy mình không thế?
ồ, mà sao ông ta lại khóc?
Nàng Yêu Tinh bắt đầu tò mò tìm cách đến gần hơn,
Nghe tiếng sọt xoạt chàng trai liền hỏi?
Ai đấy?… ai làm gì trong vườn tôi sáng sớm thế hả? ….
Chàng hét lớn với thái độ giận dữ
Ai đã làm gì cho các cành hoa gục héo thế này?
Nàng Yêu Tinh nghe tiếng hét, sợ quá lùi lại vài bước nhưng họ ở cách nhau không xa.
thật lạ, may quá ông ta không thấy mình!… nàng Yêu Tinh tự hỏi ?
Hình như ông ấy mù….nhìn gần ông ta cũng đẹp trai đấy chứ. Con Yêu Tinh đứng ngạc nhiên trước cảnh tượng lạ lùng lòng càng bối rối,
Sao các cánh hồng rụng hết nhỉ?…
hôm qua ta còn ngửi nó cơ mà, hay là vì linh khí của ta làm nó chết cả !
Bây giờ làm thế nào đây?
Ôi các cánh hồng rụng đỏ cả mặt đất, nàng Yêu Tinh cũng thấy đâu lòng
nàng Yêu Tinh đi tới đi lui thầm thì bây giờ chưa đến ngày ta đi đầu thai cũng không có chỗ nào để trú hay ta cứ tạm ở trong khu vườn này và cũng giúp các cây hoa sống lại coi như chụt lại lỗi của mình vậy.
Nghe nói trước đây Thư Sinh là một thầy giáo nhưng không biết tại sao một đêm anh ấy mù cả hai mắt bỏ làng ra đi và đến đây sinh sống.
Quanh vườn anh trồng đầy hoa hồng, hàng ngày anh sống bằng cách cắt các cánh hồng mang ra chợ bán, số tiền kiếm được anh dùng mua một ít thức ăn còn lại mua tất cả phân bốn cho hoa, anh quý các cành hồng hơn cả mạng sống của mình.
Đã qua một tuần nàng Yêu tinh âm thầm chăm sóc vườn hồng, đêm đêm nàng hứng những giọt sương trời ủ lên trên các nụ hoa mới lớn dùng hơi thơ của mình thổi vào từng gốc hồng.
mặt trời vừa lên các cánh hồng tươi tỉnh hơn rung rinh trước gió. Trong thời gian đi lại trong khu vườn nàng Yêu Tinh luôn theo dõi nhất cử nhất động của chàng trai lạ, càng ngày nàng cảm thấy thương hại người Thư Sinh bên cuộc sống cô đơn trống vắng.
Nàng thầm thì!
Nhưng ta cứ giấu mãi thế này trước sau gì cũng lộ, chi bằng mình cải trang thành nam giới để gần gủi chàng
Thế rồi nàng quyết định làm người hàng xóm đến thăm
có ai ở nhà không thế? Nàng gọi với!….
Ai đấy?… chàng Thư Sinh bước ra trả lời!
xin lỗi, cô gọi tôi à?
Nàng Yêu Tinh giật mình, anh ấy biết mình sao?…
ồ không hình như giọng mình vẫn là con gái!… chết rồi…
nàng Yêu Tinh tự trấn tỉnh mình, à không!
tôi là trai anh ạ, tôi ở làng bên cạnh đi ngan qua thấy vườn anh hoa đẹp quá nên tò mò vào xem ấy mà!
Chàng thư sinh lịch sự cúi chào, mời anh cứ tự nhiên!
Xin lỗi tôi cứ tưởng anh là gái bởi… giọng … thôi bỏ qua nhé!
Nàng Yêu Tinh cũng lanh miệng, không …không sao…có vài người cũng nói vậy anh ạ!
À tôi tên là Ngọc Gai, anh gọi tôi Gai là được rồi!
họ cùng nhau đi dạo trong vườn hồng thật vui vẽ
từ đó hai người thành đôi bạn láng giềng
Ngọc Gai thường đến nhà chàng Thư Sinh vào chiều tối giúp chàng trai chăm sóc vườn hồng,
Chàng thư sinh có bạn cũng vui lên hơn. Có bàn tay ngọc Gai chăm sóc các cánh hồng lớn nhanh như thổi.
Một hôm Ngọc Gai vào phòng chàng Thư Sinh nhìn thấy một hộp gỗ chạm trỗ rất đẹp, cô tò mởm ra xem trong ấy có rất nhiều bài thơ tình, lời thơ cảm động khiến nàng rơi nước mắt.
Thì ra trước đây chàng đã có một mối tình đâu buồn thật tội nghiệp.
mỗi lần chàng Thư Sinh cắt hồng đem bán lại viết một bài thơ để vào hộp, có bài viết như thế này “ hoa rơi”
Hoa nở bên đời hương gió lay
Hồn ta gởi trộn dáng hoa say
Dấu rằng đôi mắt không còn mộng
Mười ngón tay run đợ cánh gày
Nếu còn kiếp nữa cho ta chết!
Hóa trọn thân tàn giọt nắng mai
Ôm lấy sương đêm đơm thắm nụ
Cho hoa tươi mãi giấc xuân đầy.
ôi nhiều quá… nhiều bài thơ tha thiết quá!
Cả người nàng Gai như có điện chạy nóng dần lên, mình yêu anh ấy sao?
Mình điên mất, chợt nghỉ đến rồi lại buồn.
Nàng thầm nói một mình!… tại sao trước đây mình không hóa thành con gái nhỉ?… nàng thở dài….
Thôi, muộn rồi nếu chàng ấy biết mình là yêu tinh thì chàng sợ chết khiếp được
Tôi đã biết em rồi!…từ sau cánh cửa vọng lại ,nàng Gai giật mình tái mặt dừng như muốn ngã, nàng lùi lại mấy bước miệng ấp úng
Anh!… anh đã!…
Chàng Thư Sinh liền nói, anh đã biết em là con gái chứ!
Nàng Gai thở nhẹ, thế mà em cứ tưởng!!!
Em tưởng gì vậy, chàng hỏi?
Không , không ạ mà anh biết em là con gái từ khi nào thế?
Chàng thư sinh lần tìm nắm tay nàng Gai và nói với giọng trìu mến ,anh biết em từ cái hôm đầu tiên chúng mình cùng xách nước ấy. Vô tình chạm tay em, tay con trai gì mà mềm mại nhỏ nhắn như thế lại thêm giọng nói nhưng anh không thổ lộ bởi anh sợ có điều gì đó nên em không tiện nói thật với anh thôi.
Giận rồi, vậy là anh không thật với em!
Chứ em có thật gì với anh đâu? ….nàng Gai ngã vào vai chàng thư sinh cả hai ôm nhau cùng cười.
Tình yêu của họ bắt đầu chớm nở. Họ khắn khít bên nhau như đôi chim không rời ,ngoài vườn hồng như hiểu ý hớn hở vương mầm đơm hoa say cánh.
Hương hồng loan tỏa cả không gian bay lên đến tận thiên đình
Không bao lâu chuyện truyền đi khắp nơi, vườn hồng chàng thư sinh mù đêm đêm có nàng thiên nga bay lượn.
Người này truyền miệng sang người nọ, “ tò mò” dân chúng rình rập kéo nhau đi xem nhưng khi họ đến vườn hồng chỉ thấy một cô thiếu nữ sinh đẹp tuyệt trần.
Nàng Gai kiều diễm nhẹ nhàng lễ phép quý trọng mọi người, giọng cô cất lên trong như chim hót. Ai cũng thương yêu Ngọc Gai
Một năm trôi qua đã đến ngày nàng Gai đi đầu thai
Vì quá yêu thương chàng Thư sinh, nàng Gai nấn ná ngày này hẹn ngày khác
Đêm nay ngoài trời bất thường sét đánh sấm chớp rung chuyển cả bầu trời không đỗ một giọt mưa vòm mây đỏ ửng, dân làng ai nấy đều hoảng sợ.
Nàng Gai biết đó là lỗi của mình làm thiên đình nổi giận, buồn vô cùng lòng đau đớn
Nàng bước vội vào phòng lúc chàng Thư Sinh đang ngủ say viết thư từ giã, Ngọc Gai hôn nhẹ lên trán người mình yêu rồi ra vườn ôm các cánh hồng khóc nức nỡ.
Các giọt nước mắt lăn tròn qua các cánh hồng chảy dài xuống thân hoa dừng lại như chờ đợi điều gì? một tia chớp xanh rú lên rợn người, nàng Gai biến mất trong đêm tối.
mặt trời lên đầu ngọn tre, ngoài hiên các con chim sẻ ríu rít như mọi ngày
chàng Thư Sinh thức giấc,”Ngọc Gai, Ngọc Gai” em đâu rồi?
sao em dậy sớm thế? Chàng gọi liên hồi nhưng không thấy Ngọc Gai trả lời, vôi vàng khoát áo đứng dậy lần mò ra vườn
Gai ơi! Gai ơi!!!
Cả không gian như lạnh lẻo, thật lạ lùng các giọt nước mắt đêm qua bỗng sáng lên như những giọt thủy tinh rọi vào mặt chàng Thư Sinh như có phép màu, mắt chàng nhấp nháy rồi mở toan.
Linh tính như mách bảo có chuyện chẳng lành, chàng chạy vào phòng trên bàn còn bức thư từ giã. Chàng Thư Sinh gào khóc thảm thiết khô cả họng, Gai ơi! Gai ơi!… sao em lại bỏ anh như vậy?
từ lâu tôi đã biết em không phải là người nhưng đã làm sao???
Em đã mang lại cho tôi những ngày hạnh phúc con tim tôi sống lại vì yêu em. Chàng lăn lộn bên vườn hồng hai ngày hai đêm, các giọt nước mắt của chàng cũng vương đầy các cánh hồng rồi cũng lăn nhẹ qua các giọt nước mắt của nàng Gai xen kẻ đều nhau cứng lại thành những chồi gai. Chàng Thư Sinh kiệt sức chết đi bên gốc hồng. Dân làng ai náy đều thương sót cảm động.
Từ đó dân gian đến ngày chàng Thư Sinh qua đời họ xem như ngày lễ tình nhân, dùng cành hồng tượng trương cho một tình yêu đẹp và cũng từ đấy hoa hồng luôn có gai những giọt nước mắt chung tình cũng không kém phần tinh khiết và bén nhọn. Tình là đề tài muôn thuở luôn mang đến cho chúng ta những màu xanh, hơi thở dịu ngọt, một trái tim không biết mệt mỏi rung theo thời gian đến tận giây phút cuối cùng.
Bật mí: Hoàng Trúc xin thú thật với các bạn đọc, từ nhỏ đến lớn chưa được nhận hoa hồng lần nào vì mê hoa hồng nên tưởng tượng ra đấy thôi chứ hoa hồng có gai từ lúc nào HT không hề biết đâu. Chúc các bạn nữ trên hành tinh này sẽ nhận một cành hồng vào ngày đấy,và các bạn nam nhớ mua hoa tặng người mình yêu nhé!
Hai mùa lá đỗ
Hoàng Trúc ngày 01- 02 – 2012
Cũng từ đấy, tôi yêu anh và nhớ!
Bóng chiều đi lòng hết ngóng lại chờ
Gió đã về,nghe mùa còn xa lắm
Buổi thu già ngơ ngát những cành trơ.
Cũng từ đấy, đêm có người ôm mộng!
Nỗi vui buồn gõ cửa giấc mơ hoang
Màn sương khói cõng hồn lang thang mãi
Tháng ngày trôi quên cả những nhọc nhằn.
Anh cũng thế, yêu tôi và thầm lặng!
Giấu bên đời đi lại mảnh vườn thơ
Anh không thể, tôi đây càng không thể
Lén nhìn nhau qua hình ảnh cũ mờ.
Từ buổi ấy, thu trong tôi rất đẹp!
Đến diệu kỳ lộng lẫy bóng tình nhân
Như chiếc lá khát mưa trong đêm hạ
Lòng ước ao từng bước sát lại gần.
Hương xuân tới, tôi lần mò vườn nhớ!
Lục tìm hoài nào thấy bóng hình tôi
Thơ đậm nét vuốt ve người xa lạ
Xuân thật buồn từng bước ngắm trăng trôi.
Đời chật hẹp, ước mơ xinh cũng hết
Viết gì đây khi tình đã không còn?
Anh vẫn đó nhưng hồn chia trăm ngỏ
Quên em rồi, anh có thấy vui không?
Ngày lặng lẽ bên đời thôi trau chuốt
Bóng đêm về cũng chẳng mộng làm chi
Hình ảnh cũ tôi đốt thành tro bụi
Dòng thơ quen bóp nát bỏ đi rồi.
Cứ như thế sáng đêm về một lối
Bỗng chiều qua anh ghé tặng cành hồng
Nhớ em nhiều, em có nhớ anh không?
Thu lại đến nhưng thu không còn đẹp
Đôi lá vàng say mùa bay theo gió
Ôm cành hồng tôi lặng lẽ quay đi.
Chiều hoàng hôn
Cuối hạ vườn chiều đôi lá bay
Lưng trời pha sắc gió heo may
Lao xao ngỏ trúc đong đưa nhẹ
Xõa tóc hoàng hôn nắng rụng đầy
Ngẫm nghỉ xoay đời về buổi nọ
Buồn vui lẫn lộn “có cùng ai”?
Nghe hương thu chín vàng thương nhớ
Thả bước sầu riêng nuối tiếc dài.
Bà cụ bán hoa
Một làng nọ. Có một bà cụ ngoài 70 sống một mình. Thường ngày bà cụ vào rừng hái các hoa dại, đem đến chợ bán kiếm sống qua ngày.
Ngày mai, là ngày lễ tình nhân!
Bà cụ hơi lo, hôm đó mọi người chỉ mua hoa hồng.
Nghĩ rồi!… nhưng cụ vẫn vào rừng hái hoa.
Bất chợt cụ nhìn thấy một cây hoa hồng đỏ lạc giữa rừng, cánh hoa mịn màng, Bà cụ vui quá cắt cẩn thận rồi đi nhanh cho kịp phiên chợ.
Hôm nay chợ đông đúc nhĩ!
các chàng trai choi choi, thanh niên, ông già đều có,Họ chen nhau mua hoa .
Người tặng tình nhân, người tặng vợ….
Giỏ hoa bà cụ cũng nhiều người qua lại! ….
Một anh thanh niên đẹp trai bước tới nhìn giỏ hoa bà cụ . Anh ngắm cành hoa hồng một lúc, chợt nghĩ! Chắc hoa này bán rồi, anh bỏ đi.
Một lát sau một cậu trai trẻ hơn cũng đến nhìn hoa hồng, cậu nghĩ!
Chắc là… nó đắc lắm!… Rồi cậu chép miệng sang hàng khác.
Lại thêm một người nữa trung niên cùng ngắm nhìn cành hồng khen hết lời, ông ta nghĩ!
Hoa đẹp như vậy hiếm, có mua dễ bị đắc, hoặc hớ rồi ông cũng bỏ đi.
Trong giỏ hoa bà cụ các hoa khác đã bán hết chỉ còn lại mấy cành hồng Bà cụ vô cùng ngạc nhiên!!!
Tại sao thế nhỉ?
Rồi bà cầm cành hoa nhìn đi nhìn lại ồ!… thì ra mình quên để giá tiền trên ấy nhưng các cành hoa khác đều có giá kẹp vào.
Xung quanh buổi chợ đã tan
Kít… kít- từ phía sau bà cụ quay lại.
Một anh chàng đạp xích lô vừa đến,
Chào cụ! Còn cành hoa nào không cụ?
bán cho cháu một cành!
Bà cụ cười khà khà …hoa bà bán hết rồi chỉ còn lại mấy cành hồng đẹp thế này mà chẳng ai hỏi đến!
Thế cụ bán cho cháu nhé!
thôi bán buôn gì chợ hết rồi tôi mang hoa về chỉ vướng tay, Tôi tặng cậu đấy!
Anh chàng đạp xích lô nghèo rách mồng tơi ôm mấy cành hồng vui như trẻ mới lớn.
Trên đường đi về nhà bà cụ lẩm bẩm….
Hoa cũng như người ( hồng nhan bạc phận) năm xưa mình đẹp nhất làng, ai cũng khen tới khen để thế mà cuối cùng lại gặp anh nuôi vịt ngày không đủ ba bữa. Các bạn cùng lứa con nào cùng lấy chồng không bác sĩ thì kỹ sư than ôi!… nghĩ mà buồn!….
Em xinh như một đóa hồng
Trăm con bướm lượn lòng vòng xem chơi
thật là quân tử trên đời
nào xem vỏ lụa gởi lời trâm anh.
Thuyền tình sống mãi với thời gian
Sau 19 năm còn thuyền tình của Hoàng Trúc và Adam đã đi xuyên không gian và thời gian, chồng chèo vợ chống trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn cũng có lúc êm đềm phẳng lặng. Ngày lễ tình nhân sắp đến HT và Adam chụp bộ ảnh “hạnh phúc” làm lưu niệm cùng chia sẻ với các bạn, mong rằng những cặp uyên ương khác cũng hạnh phúc tràn đầy và có nhiều nụ hôn quyến rũ.
Đêm lá đỗ
người trong trái tim em
Gió một ít, sương rơi một chút
Nhớ anh nhiều đêm lạnh bơ vơ
Trăng xa quá mây tràn muôn lối
Nhân thế sầu, năm tháng đợi chờ.
Ngàn lời cũ gọt dòng thơ mới
Một tiếng yêu vô tội “được mơ”
Cành lá quyện không gian thức giấc
Đêm qua mau cuốn buổi dại khờ.
Thay lời trách móc
Thân tăng người Quy nhơn
Xa nhau rồi đừng trách nhau người ơi!
Thu thuở ấy không bao giờ trở lại
Hình ảnh xưa em giữ mãi bên đời.
Xa nhau rồi đừng cố níu làm chi
Xin mở rộng ngỏ tình cho gió thổi
Mong cuốn đi mãi mãi kỷ niệm buồn
Con tim xanh nhịp đều bên trống vắng
Lắng nghe đời xao xuyến mối tương tư
Hoa xuân nở nhưng lòng em đông mãi
Nhớ làm chi, mà hờn dỗi làm gì?
Mộng mơ nhiều tình như một trái đắng
Vỡ trên môi rát buốt tận tâm hồn
Rồi có lúc cơn đâu không còn nữa
Khi bên đời hương mới phất phơ bay
Em vẫn biết, anh thương em nhiều lắm!
Nhưng lòng em đã trao hết một người
Thôi đành vậy, quên em đi anh nhé!
Để đêm về đời nhộn, giấc mơ tươi.
không gian của riêng ta
để có tuổi thanh xuân lâu dài, chị em chúng ta hãy cố gắn bỏ một ít thời chỉ cần 15, 20 phút một ngày là được bất cứ loại thể thao nào mà mình ưa thích đều tốt cả
động tác co giãn cơ bắp rất cần thiết cho các phụ nữ bắt đầu vào tuổi 30
sau khi khởi động thân thể vào buổi sáng, cafe làm cho mình thật thoải mái
Học theo bà Triệu bà Trưng
Lên quyền xuống cước bảo hưng đời này
Bia ôm quán nhậu mọc đầy
Xem chừng lão cố vác chày giã rong.
Trống vắng
không gian của riêng ta
Lặng lẽ một ngày nghe trống vắng!
Đường về hiu hắc cỏ lung lay
Hoa vàng hai lối buồn ngơ ngác
Nửa bóng hoàng hôn nhuộm gót giày.
Nhìn con ong mật đi tìm bạn
Mùa gọi bên trời chiếc lá reo
Gió lộng thổi sầu đi chẳng hết
Cảnh thầm hiểu ý tiếng chim kêu
Vì đâu lỡ nhịp cầu ô thước?
Tình đến rồi xa người đợi chờ
Bến mộng chia đôi đường xẻ nẻo
Vì ai, em chợt hóa ngu ngơ?
Tham thẳm mắt xanh màu nuối tiếc
Chập chờn chiều rụng buổi xuân già
Má hồng lững thững tìm hương nguội
Buồn hoa khép cánh nhụy sương sa.
Mùa thu chết
thân tặng người Quy Nhơn và Tây Ninh
Đi trong mùa thu chết
Giẫm trên lá vàng xưa
Nghe hồn thu vỡ vụn
Em tìm về trong mưa
Đi trong mùa thu chết
Cúi nhặt dấu mộng vàng
Du dương lời gió thổi
Ôi thấy tình miên man
Đi trong mùa thu chết
Mênh mông đời mênh mông
Lạnh bàn tay vô tội
Nước mắt chảy vào lòng
Em nhặt mùa thu chết
Như tìm lại đời mình
Một thời yêu cháy đỏ
Một bóng hình rêu phong.
Thôi đành
Mây buồn trôi nhẹ nắng ngoài khơi
Đào khoe năm cánh rung theo gió
Tay vẫy chào xuân rẽ ngỏ đời
Nhớm gót nặng lòng nghe đất thở
Mắt sầu ngoãnh lại bóng hoa rơi
Người đi cảnh nhớ bao giờ gặp?
Tình đứng trông theo buốt nghẹn lời.
Kiếp trụ điện
cúc cu đầu năm
Gày còm ở quá cõng hai con
Lặn lội biển người nợ nước non
Phước đức trời cho quanh tháng đủ
Vô duyên dăm bữa chẳng nên hòn
Thảnh thơi đêm ngủ thong dong thẳng
Vất vã ngày mưa chủ đánh đon
Vướng víu nợ đời ôi, dính chặt!
Trăm năm nằm đợi xác thân mòn.
Hương cúc vàng
Khách rượu rộn mời cô gái quê
Giậu cúc đơm hương thơm chín mộng
Trời xanh nắng trãi thắm sơn khê
Đôi hạt mưa chiều bay lất phất
Cảnh sinh, người ngắm sớm đa tình
Âm thanh giọt nước như huyền thoại
Trai gái say mùa trao tiếng yêu
Ta đứng nhìn xuân lòng vội vã
Đưa tay mơn trớn cánh hoa vàng
Đâu hay trong nhụy tràn sương lạnh
Đêm xuống đeo buồn tình ngổn ngan
Người đã thương rồi hoa có biết?
Ngõ sầu lay động bóng trăng sang
Lang thang theo gió đi tìm dấu
Chợt hết mùa xuân, trước ngở ngàng.
Em đã quen
Em đã quen mỗi chiều anh xuống phố
Và cũng quen khép cửa đợi anh về
Em đã quen những lần anh nổi giận
Theo bạn bè say tít ngủ ven đê
Từng năm tháng mắt môi dần khô lệ
Từng ngày qua em thầm hỏi lòng mình?
Người chung gối nhưng chưa hề chung mộng
Tình không yêu sao gởi cảnh phu thê?
Trăng đêm nay ngoài trời tròn một bóng
Em lại chờ nghe được bước chân quen
Niềm khao khát trái tim tàn mở ngõ
Đợi tình anh “lưu lạc” có đi về?
ở bên em, anh như luồng gió lạnh
Ngậm thương đau lòng mòn mỏi trông chờ
Thà anh nói, muôn lời dù cay đắng!
Cho tình em tan rã một lần mơ.
Bến xuân em về
Xuân chào, mai lại nở!
Em về lội bến quê
Con thuyền quen trôi nhẹ
Đâu bóng người mình chờ?
Nhấp nhô làn sóng gợn
Lửng lờ áng mây trôi
Đàn người vui chúc tết
Sao thấy lòng đơn côi?
Nước xuân xanh xanh biếc
Dìu dịu vạt nắng mềm
Bờ xa càng xa tít
Thẩn thờ một mình em.
Tình đi không trở lại
Hoa nở nối hoa tàn
Con tim dần khép cửa
Chỉ còn mỗi thời gian.
Dị mộng
Thân trần rẽ lối đôi bờ mộng
Gối lệch xê đời hương thoảng bay
Ta ngã vào “hồn” người có biết?
Trăng tìm vườn cũ lá hoa say.
Bao đêm cũng một miền ân ái
Để xác không thiu, mục tháng ngày
Đắm đuối men tình, rợn sớ thịt
Trăm năm ao ước một vòng tay.
Một màu mai
Ngàn năm xuân nở một màu mai
Con én liệng xa bóng nắng gày
Vạn phúc nhà nhà vui chúc tết
Từng đàn con cháu nối vòng tay
Nhìn sông núi trãi mây dìu mộng
Ta đứng ngậm ngùi thương nhớ ai?
Một cõi sơn hà xanh bát ngát
Mênh mông trước gió nụ hoa đầy
Lục bát chào xuân
Đầu cành con sẻ kêu xuân
Gió đông thổi tới một rừng hoa bay
Em về nấp dưới dáng mai
Ngỏ tình gõ cửa hương bay lộng ngàn.
Bướm xuân
Em về lặng ngắm cánh mai
Hoa rung nhè nhẹ chẳng hay em về
Vườn đào ai đứng tỉ tê?
Đâu màng con bướm lượn kề bên hông
Đau lòng, con bướm đau lòng
Vờn qua lượn lại mấy vòng rồi bay.
Tình xưa theo gió sang tay
Nắng xa nguội lạnh còn ai nép mình?
Đậu trên tàn cỏ rung rinh
Khẽ lời năm cũ tủi tình xuân nay
Thôi đành ôm phận sớm mai!
Bướm bay lặng lẽ một ngày buồn xuân.
Nhẹ trôi
Hoàng Trúc 201o
Vườn ta một mảnh trăng suông
Khi vui chim đậu, khi buồn chim bay
Lòng mình chẳng trách một ai
Gió xuân thổi tới hoa say bên trời.
Ngỏ tình con én liệng chơi
Mai này biền biệt mấy lời nhớ thương
Nắng chìm tiếng quạ kêu sương
Nặng tình non nước tha phương một đời
Ta về đứng giữa chơi vơi
Sông hồ xuôi ngược hoa rơi cũng nhiều
thẩn thờ trên bãi tịch liêu
Vấn vương người cũ bóng chiều nhẹ trôi.
Hai vì sao lạc
Thương Tặng Lữ Hoàng Thịnh
Đêm sương rụng tiếng trùng rên rỉ
Mùa gió quen trôi dạt nẻo trời
Nằm đất khách thương người ở lại
Hồn sao xa lấp lóe chơi vơi
Ngày nối tiếp tình trôi mất hút
Bóng người xưa tựa áng sao mờ
Anh còn nhớ? “chúng mình từng hứa”
Hay vội quên như một giấc mơ?
Trời trở rét xuân còn mấy bữa
Em mong về ngả giữa lòng anh
Nghe xuân thở vạn hoa vào mộng
Dù một lần khao khát mỏng manh
Ôi nhớ quá!… lòng em nhớ quá!…
Đời vô tình kéo khoảng trời xa
Hai vì sao lạc dần tê tái
Nức nỡ thương,” anh” chợt khóc òa.
Tìm thơ cũ vui xuân mới
Hoàng Trúc ngày 12- 01- 2012
Hoàng Trúc cùng ba người bạn thân trong bộ ngoại giao Mỹ
đêm tặng quà giữa hai bộ ngoại giao Mỹ và Tháilan
giậu hồng bán xuân
giậu hồng le lói búp son
sao anh đêm cọc đâm giòn cánh tưa?
cọc anh đã nhọn lại thừa
người đâu thô thiện chẵng ưa chút nào
đêm nay hồng trỗ nhụy đầu
ngày mai bán đỗ chớ nào để anh.
15-1-2011
Én liệng từng đàn réo gió đông
Đào xinh hé nụ kết tơ hồng
Nghiêng nghiêng liễu rũ nơi đài phật
Lửng thửng mây trôi giữa chốn không.
Đầu xuân thiếu nữ đi xem quẻ
Cúi lạy ba keo kiếm tấm chồng
Xăm ứng năm nay duyên chửa đậu
Chờ ba xuân nữa chớ buồn lòng.
25-11-2010
Đường tu đứt đoạn giữa chiều xuân
Thầy mẹ nhà em hẳn rất mừng
Hai chục xuân rồi may còn thể
Thêm vài xuân nữa chắc thôi đừng.
Cơ duyên đêm vắng bà nguyệt đẩy
Thỏ thẻ qua hình nhớ kẻ dưng
Cúi lạy di- đà con sám hối
Từ nay để tóc nghiệp tu dừng.
01-11-2010
Má hồng lỡ lứa lại lỡ thì
Giữ vườn đợi bóng mấy con ri
Sợ gì lấp ló sau vòm liễu?
Đất rộng người thưa chớ có vì.
Qua chơi mới biết vườn rộng hẹp
Mẹ thầy đi vắng có mấy khi
Còn không mau đến nhặt hạt đỗ
Chờ ba xuân nữa chẳng còn gì.
29-10-2010
Hoa đâu mà lạc giữa rừng tre?
Kìa con ong đực cứ xập xòe
Mùi hương tỏa nhẹ trong tiết nắng
Khát mật chiếc vòi ngẩn vo ve.
Tổ cha thằng chủ nuôi ong đấy
Của nhà không nhót để xõng bè
Mang cái vòi con bay khắp lối
Có ngày trúng độc chết nằm le.
22-10-2010
Một, hai anh lái lên đèo
Ì à… ì ạch… cổ máy reo
Cheo leo đồi hạ dăm lá cỏ
Le te dòng nước rịn trong veo.
Ngất ngửa chân mây còn xa tít
Đường đi mỗi lúc lại cong vèo
Lạy chúa! Con vừa trăm bước nhịp.
Đến nơi hai bánh cũng vừa teo.
22-10-2010
Chùa anh một cột em không tu
Sợ rằng cột bé gãy đêm thu
Lốc cốc tìm nơi đình rộng lớn
Lạy mãi kinh thư dại hóa gù.
Có ai về nhắn thầy đúc cột?
Nợ trần chưa dứt dùi mõ đu
Cột nó, chùa xưa còn hay gãy?
Mõ cũ bên đời vẫn reo thu.
Lỗi là em
Thương tặng NHB
Em đã biết từ lâu anh đã có!
Trái tim anh không chỉ mỗi riêng em
Đêm buông nhẹ những hơi buồn thầm kín
Thả thời gian mây gió cuộn êm đềm.
Em đã biết từ lâu tình lạnh nhạt!
Hoa lá nào quyến rũ một hồn trăng?
Hay cắm dỗ bởi nẻo đời gian trá
Cho đêm nay lơ lửng một bóng hằng.
Nếu ngày ấy chúng mình không duyên nợ
Có lẽ nào anh lại nói yêu em
Hương sắc mờ bởi lỗi mình thất cách
Chắc tại em! Nên anh mãi đi tìm….
Rồi có lúc
Rồi có lúc anh em mình gặp mặt
Nói gì đây khi khoảng cách gần nhau
Lời thơ cũ hay ngượng ngùng ngày mới
Em hiểu rồi, cứ để gió xôn xao.
Rồi có lúc khoảng trời như nhỏ lại
Hai nửa đời ghép chặt một nụ hôn
Hôn vành trán hay môi hồng phai nhạt
Em hiểu rồi, nhìn nhau với mỏi mòn.
Rồi có lúc nghe em cười khúc khích
Hai đầu dây mãi mãi chẳng gắn liền
Con đường tình song song không đến đích
Em hiểu rồi, chúng mình khóc triền miên.
Thôi!… thôi nhé!… đừng nghỉ thêm gì nữa
Lệ tuôn dòng ướt đẫm nhão hồn thơ
ở nơi anh có nghỉ gì không nhỉ?
Em hiểu rồi, ngày ấy vẫn đợi chờ.
VÀ NHƯ THẾ
Tặng LHT.
****
Và như thế là…mình yêu rồi đấy.
Có bao giờ Chúa lại cản tình yêu?
Có bao giờ giữa hai người đã thấy
Nỗi niềm nhau không…riết lại vòng tay?
Anh vẫn biết cuộc đời không như mộng,
Nhưng tình yêu đôi lúc có ai ngờ?
Dâng hiến hết dẫu cho đời có muộn
Vẫn thỏa lòng khát vọng nhúm trong mơ.
Đâu cần thiết phải cung son điện ngọc?
Đâu kể gì lá ngọc với cành vàng?
Anh là thế – Chỉ cần tim nhau gọi
Là tìm nhau và ngã trọn vào nhau.
Rồi đến lúc hai đứa mình hội ngộ
Ta còn gì vắt trao hết cho nhau;
Hạnh phúc đó chứ còn tìm đâu nữa?
Không cho người yêu quí để cho ai?
Tình đợi đó. Hẹn em xuân nầy nhé.
Về thăm nhau cho thỏa mãn ước ao,
Cho trái tim, cho máu thịt hòa nhau
Thành một khối ái tình say đắm nhất.
Hẹn em nhé. Anh chờ nghe tiếng gọi,
Anh đợi em như én đợi xuân về
Như kẻ khát ngàn năm thèm giọt nước
Hãy gần nhau hưởng trọn cuộc đam mê.
MCS -13/01/2012
Đình xưa xuân mới
Cuối nẻo trời mưa rơi lát đát
Ngồi trông theo những áng mây tan
Đôi con sẻ nấp trong triền ngói
Cảnh mộng mơ sương khói hiện về
Vài giọt bấc thấm môi ướt lạnh
Còn nơi đây một mái đình xưa
Tường rêu phủ cột nghiêng theo tuổi
Che chuyện tình ngày nọ dưới mưa
Vào tiếc xuân theo mùa rạ mới
Tôi đi tìm cỏ dại đơm bông
Duyên ai buộc gặp anh rồi bỗng!
Đêm trở trăng xao xuyến cõi lòng.
Anh cũng thế như dòng nước lũ
Yêu vô cùng chảy ngập đồi thôn
Nơi mình hẹn mái đình đầu xóm
Ôm chặt nhau cho những sống còn
Quên tháng năm mùa về cũng vội
Chập chờn say đã mấy xuân rồi?
Bổng ngày kia khoảng trời thay đỏ
Đình bạc rêu thơ thẩn mỗi tôi.
Anh đã quên lời thề một kiếp
Theo đường chim sắc nhạn phương xa
Tình mây cuốn cuộn làng hương mới
Gió lặng đi hiu hắt ngõ tà
Tôi đã chết trong hồn tím ngắt
Trái tim tàn rớm máu yêu anh
Mỗi xuân qua dấu mòn tìm đến
Sờ cỏ rêu đình cũ một lần
Nhộn bước đời mong quên dĩ vãng
Đỗ màn đêm tình cũ nâng niu
Mưa đâu biết những chiều xuân lạnh!
Nhớ đến anh, em nhớ thật nhiều.
Đêm và tôi
Đêm sương lạnh gió lay tàn quất
Bìm bịp kêu da diết cõi đông
Còn mấy bữa là năm đã hết
Trời quê hương thấp thỏm bên lòng.
Mai đào ơi! “đợi” đừng khoe sắc
Cành trúc vàng trôi dạt bến xa
Đường vạn dặm xin nhờ hướng gió
Những yêu thương gởi tặng quê nhà.
Ngày con lớn, mẹ cha già yếu
Đời dạt trôi trăm nẻo mỏi mòn
Nhặt nắm đất trên tay buổi nọ
Thầm mang theo tự nhủ vàng son.
Dù đá bạc hay cầm phú quý
Vẫn thèm thuồng hạt gạo quê cha
Củ khoai nướng nặng mùi rơm khói
Lót dạ êm ngủ dưới nách bà
Dòng người chảy, ngắm mai đơm tuổi
Từng cái xuân về lấp ngõ đời
Đêm nhớ quá người còn kẻ mất
Nghiêng bờ trăng bóng cuội chơi vơi.
Tôi vẫn lớn và xuân mãi đến
Ta thầm yêu cạn hết ngày sau
Này! mây gió chậm chậm thôi nhé
Con nước xa rồi cũng qua cầu.
Hương xuân
Cắn nhẹ môi anh hồn rớm máu
Giận bao nhiêu lại nhớ càng nhiều
Em say rồi ngã tìm hơi ấm
Phút mộng qua giường chiếu quạnh hiu
Đào lay động ngỏ đêm hương tỏa
Gió thổi đông trăng nước dập dìu
Vài chú sẻ rùng mình thức giấc
Xuân đang về rạo rực mùa yêu.
Trôi vào dĩ vãng
Nghiêng bờ mộng bãi tình hiu hút
Ngày tháng xa mờ nhạt dấu yêu
Ơi !dã tràng ngàn năm chở cát
Xin cho ta gởi hộ bao điều
Ngày cứ hết và đêm cứ đến
Sóng sô mình, sóng vỗ gần xa
lời ai, gởi vu vơ bờ bến?
chiều cuối đông thơ thẩn mỗi ta.
mộng lạc lối mà tình vẫn nhớ
người càng xa dạ héo càng nhiều
nhạc ai ru khúc tình tan vỡ
điệu lý buồn rưng rức bởi yêu
xin được chết cho hồn loan gió
đến bên anh thỏ thẻ ngàn lời
tựa vai xanh ngã vào vùng ngực
say thật rồi! nghe tiếng “yêu em”
giọt nước mắt êm đềm rĩ rã
cõi u mê sống dậy lần mò
hồn em đây cắn đi anh nhé
ngây ngất rồi đêm lại tiếp đêm
trong điên dại lặn tìm hơi cũ
nhưng chỉ là huyền ảo tả tơi
tiếng rĩ riếc về khuya khát vọng
từng hồi vang buốt tận chân trời
biển vẫn hát vô tình suốt khiếp
em còn yêu dẫu hết ngày mai
đâu mưa cũ, về đây nắng mới?
vằng vặt trăng nghiêng bóng đọa đầy.