Xuân Nhật
Xuân nhật
Vũ tùng thiên giáng
Thông thủy hà giang
Xuân phong lưu ngữ
Cảm chi hoài gia
Ca đãi minh nguyệt
Khúc tận vong tình
Xử nhược đại mộng
Vi hồ kỳ sinh ?….
Bài dịch:Ngày Xuân
Mưa từ trời xuống
Nước đổ vào sông
Gió xuân vẳng tiếng
Thấy cảnh nhớ nhà
Đành ca đợi nguyệt
Lời hết quên tình
Đời tựa mộng lớn
Sao phải nhọc mình?….
Giữa Giấc xuân
Ba Chiêu và Lê Hoàng Trúc
Chạy … Chạy về … Quê hương đó !
Hoa đào bay trong gió…
Vườn ông tôi, chân vừa chạm ngỏ
Vui ngập lòng, tay choàng lấy hương hoa.
Nội móm mém cười hàm râu bạc trắng phơ
Cha bước đến ôm tôi trào nước mắt
“Con đã về xuân này vui thật,
Lớn lên nhiều, con gái của cha đây”!
Sợi nắng vàng lung linh buổi ban mai
Tay Mẹ nặn lên từng chiếc bánh
Các Em thơ cười đùa nghe lanh lảnh
Nhà ba gian thơm ngát ngói “Lê Triều”
Khóm trúc cuối vườn có tuổi liêu siêu
Cây mít ướt chín thơm mùa đất khó…
Bổng phút giây… tôi trở về thuở nhỏ
Ngã vào vòng tay mẹ, “gọi mẹ ơi”!
Giữa ban ngày, saoTrăng lại buồn rơi?
Qua song cửa môi thì thào khe khẽ
Ôm chiếc gối ngày xưa còn mẹ
Mới biết mình giữa mộng… Giấc xuân bay.
Sao anh biết
Sao anh biết nỗi lòng em khốn đón?
Cuộc đời này đâu chỉ có yêu thương
Chén cơm ngon, đôi lúc phải xẻ nhường
Con hẻm cụt cúi mình vì chân lý
Ta chia tay chẳng phải tiền – địa vị
Mà biển đời chằng chịt đặt tâm ma
Gió thượng nguồn lùa khóc dưới chân ta
Hồn con trẻ rên la thời tân cách
Thôi anh ơi! Hãy vui vì chức trách …
Là phận con, phận chồng lẫn phận cha
Thời thế cuồng, thân gái dẫm xông pha
Thuyền trong bão biết tìm đâu bến đỗ?
Phận mồ côi chạy trong luồng cám dỗ
Rãnh trắng – đen, đời nhầm lẫn là thường
Em có về lội qua lối tơ vương!
Nghe tim thắt quặn lên từng sớ thịt
Ngàn lời yêu chất chồng hồn câm nín
Có bao giờ anh hiểu thấu em không?
Vì gia đình vì dân tộc ngóng trông
Sâu đôi mắt nỗi đau đời em chịu
Anh hãy nghe tiếng chim chuyền líu ríu!
Giọt lệ còn … Rơi đọng mặn môi xuân.
Con không về xuân nay
Lê Hoàng TRúc cùng Ba Chiêu tết 2012
Tím chiều mây đỗ hoàng hôn
Bước chân đã mỏi, đời còn lang thang
Gió đông thổi- xuân đại hàn
Quê hương mù mịt, lạnh tràn vai con
Thương cha – tim mệt, trí mòn
Áo cơm… bụi bặm…nặng hồn người đi
Tha phương – trăm khổ thân lì
Máu tim vẫn chảy, sống vì đời nhau…
Lâu rồi! Quên cả trăng sao,
Quên con cá chép, quên rau đắng vườn
Nhìn mai – nụ chớm đeo sương
Hàng thông reo gió, phố phường… của ai?
Dòng người qua, trôi hết ngày…
Mây chìm cuối nẽo, buồn vay đêm cùng
Biết bao người mối sầu chung?
Lạc nơi đất khách mịt mùng bóng quê
Xuân nay con vắng lối về
Cha ơi! Đừng đợi nặng nề giấc tiên.
Đỉnh xuân
David le Burgess
Với mẹ hai con là mùa xuân bất tận
Thấm thoát hết năm, tuổi lớn dần
Cành đào trước gió trổ đôi bông
Bâng khuâng thầm hỏi đào bao tuổi?.
Buồn khoảng nắng mưa dệt sắc hồng
Năm nhuần, xuân trễ hơn một tháng
Có lẽ, tôi – đời chậm lớn lên?
Nghe xuân trong gió vi vu thổi
Đẩy phận người theo nỗi gập ghềnh
Đêm nay đốt khói thả lên trời
Mong rằng mây tụ giọt mưa rơi
Tắm da thịt mát, hồn tôi mát…
Vui hết trăm xuân trọn cuộc đời.
Như rằng
Như rằng gió của xuân xưa?
Thổi qua đời nhẹ, mai vừa lớn lên
Con tim gõ nhịp bồng bềnh
Có ai không?…
không có – buồn tênh cuối chiều
Trăng non cột đỉnh cô liêu
Thuyền hoa trôi một, ta nhiều mộng mơ
Sóng xô bèo dạt đôi bờ
Tình xô người đến dại khờ vần “y ê u”.
Gió thổi
Thơ ai theo gió lên cành?
Nở ra nụ mộng, rơi mành chiêm bao
Mập mờ bóng nguyện cài lao
Áo xiêm trệ ngực, hoa đào vẹn đôi
Xuân về tình gởi xa xôi
Lời thơ thăm hỏi …mừng tôi gặp đời!…
Nâng ly cạn, chén rượu mời
Chúc nhau hai khoảng mây trời bình an
Dẫu rằng hình bóng lang thang
Mắt môi hư ảo – xin mang nợ trần!
Thở ra hơi – cảm thật gần!…
Hình như ngày trước ?…”Bụi”… Một phần quyện nhau.
Tôi – đời, cùng cõi non nao…
Vẫn Còn
Thức giấc .Bỏ lại ngày hôm qua
Nghe hơi thở từ con tim hối hả
Chạm lòng bàn tay … tê thật sâu… vết thương tình buốt giá
Sợi tóc gày … mệt lã… nhọc nhằn rơi
Trọn cuộc đời ôm nỗi nhớ chơi vơi
Mưa hết. Nắng…
Tiếng yêu hờn… liệm tắt
Còn trong gương khối hình hài rất thật
Nhìn linh hồn im lặng, dẫn máu về tim.
ĐêmGiáng Sinh
Ta về đón ngọn gió đêm
Mùa như đã hết, lá mềm sương rơi
Trăng non đậu tận ngoài khơi
Câu kinh ai vọng?
Ru đời bình yên
Dòng sông quê vẫn con thuyền
Chở tôi qua hộ! bờ duyên ngày nào?…
Tôi về trong cõi hư hao…
Chiêm bao nửa giấc, lòng non nao buồn.
Giáng Sinh
Mỗi gia đình một vỡ tuồng khác nhau
Sau bức màn nội dung không đụng độ
Mỗi con người một tuyệt tác đi qua
Bên kia trời
Quán bụi – thời gian
Ta hát lên cho hết kiếp làm người
Say hương hoa trái tim luôn mĩm cười
Chở yêu thương gieo vào lòng nhân loại
Viết tên mình lên trên cánh hoa tươi
Người thân ơi! Bạn bè của tôi ơi!
Bốn mùa trôi miệt mài qưên dừng lại
Khép nhẹ mi nhớ thầm miền đất ấy
Nghiêng nỗi buồn tay chạm mảnh trăng rơi
Có còn ai biết tôi người con Việt?
Gạo làng dưng thấm mặn đổi màu da
Mòn xương chân, trí não thành bất diệt
Đợi một chiều góa bụi kết thây ma
Vu vơ hát … ta còn vu vơ hát…
Hơi thở nào bay vút tận chân mây
Trút hạt mưa tắm vào lòng đất mẹ
Cuối lạy đời!
Quán trọ chốn ta say.
Muộn trong tim tuổi hồn nhiên ập tới….
Nụ hôn đầu đeo mộng nửa đời trôi
Hồn leo sóng vỗ về bờ ruột thịt
Bên kia trời một người nhớ tên tôi.
GởI ĐÀ NẵNG
Vườn chuối xứ người ,hồn năm xưa
Quê hương tôi thành phố ĐÀ Nẵng
Dòng sông Hàn sóng nước trong xanh
Người dân quê tấm lòng chân thật
Chia hạt gạo mùa đổi tiếng cười vang
Núi Ngũ Hành kiêu sa trước gió
Mưa nắng bốn mùa cá nhảy, cò bay
Cánh diều hôm qua thôi đành bỏ lại
Phiêu lãng cuộc đời theo bóng trăng mây
Đà Nẵng thân yêu nặng tình đất mẹ
Thấm màu da vàng giọt máu cha ông
Bạn bè ngày xưa; đứa còn, đứa mất
Xuân đợi muôn hoa…. Réo rắc nơi lòng
Chiều hôm qua tôi gặp đàn cò trắng!
Chúng lạc bày nên chẳng biết về đâu?
ở ruộng người , hôi râu, con nước lạ…
nhớ mẹ cha, mặt mũi nó u sầu
vì sao thế?
Các con chiên chạy loạn
Hẳn có gì uẩn khúc dưới dòng quê
Lòng xót thương đứng nhìn cùng giọt máu
Loãng vào mưa mù mịt cả lối về
Trong vũ trụ biết bao điều lầm lỗi
Con người nào không vướng một lần sai?
Còn anh em – còn nhà, còn dân tộc…
Đi hết rồi! sông núi bỏ cho ai?
Vẽ lên giấy tôi mơ điều đơn giản!
Một ngôi nhà vạn khuông mặt yêu thương
Nắm tay nhau dòng người về phố rộng
Trời Việt Nam mây trắng trãi bình thường.
Giấc mơ chiều tôi lại gởi vào thơ.
Người con da vàng
HT 2012
David cầu nguyện cho bà ngoại
Ngày mai trời sẽ sáng
Ngủ một giấc thật dài
Qua đông mùa lại ấm
Tình nở trong bàn tay.
Phận người trăm năm chảy
Được mấy ai mĩm cười?
Chạy đua về đến đích
Hồn tựa đóa hồng tươi
Cám ơn tình cha mẹ
Sanh con kiếp da vàng
Mắt đen màu huyền thoại
Đời yên vui muộn màng
Bên dòng sông đầy gió
Trời tự do chim bay
quê hương con! Chỉ một
Hẹn ngày mai sum vầy.
Hương trầm ca
Họa bài lãng tử ca của Kiều Giang trong VNTQ
Em chẳng biết lòng biển xanh hay thẳm
Dưới chân em linh diệu vẫn gục đầu
Dòng sông quê nước trôi về vô tận
Bến đò chiều lặng sóng vắng thuyền anh!…
Anh có nhốt đi một chàng lãng tử
Thì Trăng xưa vẫn một rớt trên dòng
Và hoa tím mơ màng cài tóc nhỏ
Bên kia bờ anh có nhớ em không?
Ta lạc nhau bởi nẻo đời cong quẹo
Non Mộng sầu theo gió rụng thành thơ
Lời yêu thương cuộn tròn trong đấy mắt
Làn mi xanh thưa nhạt bởi đợi chờ
Xuân lại về, bến chiều hoàng hôn đỗ
Bãi cô liêu- rất cũ một nàng xuân
Sóng vỗ bờ như tình xa vọng lại?
“Vẫn yêu em”…rồi tan giữa muôn trùng.
Trên cả tình yêu
Em chưa bao giờ thích hoa hồng anh ạ!
Vì sao thế em?
Hoa hồng có nhiều gai, các gai đều nhọn và bén như mặt trái của tình yêu vậy.
Thế em thích hoa gì?
Loài hoa dại bên bìa rừng; chúng tự nhiên tỏa hương trong gió lại ít có người để ý đến
Anh hái cho em nhé?
Đừng anh! Cứ để chúng trên cành ve vẫy khoe hết sự lộng lẫy của mình, vì tuổi hoa ngắn lắm, không như tuổi em và anh đâu!
Hôm nay kỷ niệm 19 năm từ ngày chúng ta gặp nhau!
Em muốn anh tặng gì?
Cười… Một bờ vai thật thà! Và em đã có rồi.
Yêu anh cùng các con
Anh…. Yêu em
Bình Dân- Yên Quốc
Thật tội nghiệp trông linh hồn tượng đá
Đứng chết trơ nước mắt vẫn tuôn dòng
Nhìn non nước thúi dần trong bụi bặm
Và thương dân lầm lũi dưới quyền uy
Vũ trụ bao la… Con người đừng sợ!
“xã hội mơ hồ” sửa đổi … chỉnh trương!
Nối vòng tay rộng quạt làn gió mới
Đất nước, con người, là của chúng ta.
Không ai được đem quyền uy đè ép
Luật công minh tuyên khởi trước nhân dân
Bình dân ý, đi đầu làm nền tản
Quốc từ dân. Dân Quốc trị nghiêm minh
Công nghiệp hóa, du lịch thời mở rộng
Giáo dục nâng cao, thủy bộ khai thông
Thiên tai đề cập muôn dân hưởng ứng
Xuân tiếp vạn xuân cội đá thắm hồng.
Công khai thể lệ trưng cầu dân ý
Trường học,chợ, bệnh viện, đường, chỉnh đón phát huy
Mở rộng thông tin từ làng xã đến vùng cao, vùng khó
Hỗ trợ đồng bào sáng tạo kế sanh nhai
Thể lệ thuế hiện hành rõ nét
Tự do tín ngưỡng tôn giáo trong dân
Giảm xóa, khoan hồng tội đồ hối cải
Không phân biệt quốc tịch hay màu da
Triệt để tham nhũng ngăn chặn tệ nạn xã hội
Dìu dắt con em hướng tới văn minh
Đề cao cảnh giác – ngoại ban nhòm ngó
Quốc phòng vững mạnh cổ vũ dân quân
Hóa thù thành bạn liên giao ngoại quốc
Vật giá thị trường ổn định lòng dân
Trong gian khó chúng ta đừng lùi bước
Sức vạn người sỏi đá cũng thành cơm.
Không có dân hẳng không có nước
Nước từ dân mực thước triển khai
Hoan hô người giỏi, động viên người yếu
Tay nối vòng tay đất nước đẹp giàu.
sao ta không?
HT ngày 22 – 11 – 2012 Hongkong
Ta chợt lớn trong một chiều nắng mới
Gió đông về lay nhẹ cánh hàng dương
Ta chợt nhớ một người xa vời vợi
Và mây bay muôn nẽo rất bình thường
Từ buổi ấy trong tôi thật kỳ lạ
Giấu trên môi những tiếng gọi mơ hồ
Đôi khi hỏi?
Con tim non… thật, giả?
Đến bao giờ?
Tuổi mới hết ngây ngô…
Anh xa lắm!… Và tận cùng xa lắm…
Đời hợp tan mưa nắng… Có ai ngờ?
Trong cõi vắng em cành hoa rất thắm
Nhan sắc hồng hương tỏa giữa trời thơ
Ngày vô vạn, buổi xuân còn ít quá!
Khách qua sông đôi lúc cũng nhầm đò
Trượt một bước… tình trôi dài vạn dặm
Tự hỏi lòng?
Ngày ấy! sao ta không?…
Lại một mùa xuân
đẹp nhất vẫn là màu sắc của tự nhiên tạo ra
Lại qua một năm rồi
Tôi lớn hơn hôm trước
Đào mai cúc đâm chồi
Gió đông về bất chợt
Ngày xưa tôi còn bé
Mong tết. Tết chờ tôi
Ngủ trong vòng tay mẹ
Đâu suy ngẫm xa xôi
Từ khi nào tôi biết?
Tay chạm cánh đào bay
Cũng là khi đời nặng…
Đong đưa đôi vai gày
Xuân đi, xuân trở lại
Thân xưa chẳng nhỏ về…
Qua bao xuân rồi nhĩ?
Bóng… lại cười bóng tôi.
Em là gió
Rẽ khói cùng mây em làm gió
Trốn trong lồng ngực giữa tim anh
Nghe dòng máu chảy êm và đỏ
Réo rắc tình xuân giấc mộng lành
Trăng sáng đêm nay hơn bữa trước
Bổng nhiên tôi hiện bóng con người!
Nhìn tôi! anh khóc trăng trôi ngược
Rớt xuống đời chung vàng lối trăng
Em lẽn theo anh từ dạo ấy
Lâu rồi đi lại chạm hồn nhau
Đời nhiều vướng bận anh không thấy
Cho đến xuân này cũng đã lâu!…
Anh của ngày sau… Em vững bước
Con đường lau sậy bớt gian nan
Em là ngọn gió mang hơi nước
Tưới mượt vườn trăng dẫu muộn màng.
Qua vùng gió sống
“Này cô bé! Em là ai?
Anh dắt em qua vùng gió sống!”
Này anh trai! Anh có biết?
ở nơi nào? Sỏi đá đơm bông
“Nhiều… Rất nhiều đó!… Em biết không!
Mẹ trăm năm tóc còn đen lánh
Đôi môi anh ngậm túi hương tình
Con tim ngoan ru đời da diết
Yêu một người con gái… Là em!
Mừng! em đến đôi bờ sông đầy cỏ
chiếc đuôi cong ve vẫy lão trâu già
Bác nông phu nhẹ nhàng từng nhịp máy
Quê hương nào?… Đâu phải quê hương ta.
nắm tay em đi giữa dòng người mới
Mắt nhìn nhau thắm sắc cuộc đời.
Tóc em xưa xoay chiều gió lộng
Em bây giờ! Của em, của anh.”
Thượng đế xa
Cái mà mọi người mong đợi và cũng là quyền lợi được có trong mỗi con người” Tự Do”
Ta lớn lên thịt da gom từ bụi
Em lớn lên trong bão tố mưu sinh
Anh lớn lên trong tham tàn bè lũ
Mẹ già đi trông nước mắt con mình
Gục mặt xuống cha đê mê men rượu
Chị bôi son rao bán rẽ tuổi xuân
Quê hương ơi!
Nghe lời con réo gọi?
Bạn bè ơi!
Nhìn lại lòng bâng khuâng?.
Bởi vì ai?… Mặt trời chia hai nửa
Nước mắt người thấm mặn cả dòng sông
Bởi vì đâu?… tim ta thành đóm lửa
Hay tại đời mọc lắm đồi gai chông?…
Thượng đế xa, thượng đế vô tình quá
“Mặc kệ bay”, lời nói của con dân
Trăng tròn khuyết, nhà ông điện nghi ngút
Không thấy đời heo hút cảnh lầm than
Thượng đế ơi! Thượng đế giữa cơn say!…
Hoa Phượng Đỏ
Chúc mừng 20 – 11 nhân ngày nhà giáo Việt Nam
Cái đúng từ trong cái sai và cái sai được sinh ra từ nhầm lẫn
Cặp mắt mình luôn là bạn của cái mình sai
Cặp mắt đời là tấm gương bốn chiều, phản chiếu cái sai- đúng ở trong mình
Tôi mới biết tôi sai khi nhiều người bảo tôi không đúng.
—————————————
Đêm trôi qua mặt trời vội sáng, vài chiếc lá cuối đông không chịu ve vẫy chào tôi. Có lẽ chúng rất lạnh và cũng cần một vòng tay ôm ấp ….
Quán café cốc bên vỉa hè, tôi ngồi xuống; café thơm quá!
Mặt người chủ quán hình như đã tỉnh giấc từ đêm khuya…
“Chào cô bé! Thế nào?… Khỏe luôn chứ?… Sao hôm nay uống café sớm vậy?
Chắc hôm nay trời sẽ rất nóng, mưa cũng thấm đất rồi.”
Hy vọng là vậy… Tôi nói!
Cũng bài hát mọi khi tôi đến, chiếc máy nhạc cũ mềm, nghe khúc được, khúc nhiễu nhưng cũng còn hơn không.
Bên kia đường bắt đầu có nhiều hàng rong dọn ra: Người bán cháo, kẻ bán hoa, bán rau, bán thịt… v.v.
Thời gian trôi nhanh quá, nhìn đồng hồ đã 10AM. Hôm nay chủ nhật không có việc gì để làm nhưng tội sợ ngồi lâu làm phiền chủ quán. Nhìn sang bên đường thấy một em bé bán hoa, trong giỏ vẫn còn nguyên.
Tôi đứng dậy đi bộ sang bên đường đến bên em. “Gói hết hoa cho chị nhé!”
Cô bé nhìn tôi vừa mừng vừa lo… “Chị mua hết cả?”
“Ừ!”
“Chị có giỗ à?”
“Không.”
“Hoa này là hoa cúng chị ạ!”
“Chị biết!”
“Tiền của em đây!” Tôi ôm hoa quay đi!
“Chị ơi!”
“Gì thế?… Thiếu tiền à?…”
“Không!… Dư… Nhiều quá chị ạ!”
“Vậy thì tốt!… Em giữ đi!”
Tôi ôm cả bó hoa phượng đi về phía nghĩa trang mà tôi chưa bao giờ đến.
Nhiều tấm bia chạm trổ thật đẹp nhưng cũng có vài ngôi mộ như không hề có người thăm viếng. Tôi đặt hoa lên trên một gò đất, đi vòng quanh khu nghĩa trang, đúng là trời hôm nay nóng lên nhiều.
Bất ngờ một cậu bé chừng 14-15 tuổi đến gần tôi. Tay cậu bé cầm một hòn sỏi và một con dao.
Tôi hỏi, “Em làm gì vậy?”
“Em đang khắc tên em lên hòn sỏi! Đây chị xem đi! Đẹp không?”
“Ừ, đẹp lắm! Còn dưới này là gì?”
“Là ngày sinh nhật của em! 03 – 12 – năm 1970.”
Tôi không hiểu gì!… Vì tôi sinh năm 1972…
“À! Mà chị này? Chị đi một mình à? Chị đến đây làm gì?”
Cười… “Thì chị đến để gặp em!”
“Xạo quá! Hoa kia của chị à?”
“Ừ!”
“Chị đem cho ai thế?”
“Cho chị!”… cười.
“Lạ nhỉ… Ít có ai tự mua hoa cho mình, mà chị khác người thật đấy!”
“Vậy có bao giờ em nuối tiếc việc gì trong đời mình không?”
“Rất nhiều chị ạ! Chị thấy cô bé đàng xa kia không? Bọn chúng em biết nhau từ khi mới vào lớp một . Em muốn tặng hoa cho cô ấy một lần, nhưng…”
“Nhưng sao?” tôi hỏi…
“Em rất xấu hổ… Vả lại cũng không tìm đâu ra hoa đẹp.”
“Thế hoa của chị thì sao?”
“Chị mua cho chị mà!”
“Không sao! Em cứ lấy đi! Chị sẽ mua lại cho mình vào dịp khác.”
“Thế em cám ơn chị nhé!”
Cậu bé ôm bó hoa mặt đầy hớn hở chạy về phía cô bé. Để bọn trẻ thoải mái tôi đi sang một khu đất hoang bên cạnh.
Nghĩ cũng vui mà cũng buồn. Cả đời mình có nhận được hoa tặng bao giờ đâu?…
Hôm nay tự mua cho mình thì lại có người buồn hơn mình, không biết có khi nào mình nhận được hoa nhỉ?
“Cháu ơi! Cháu! Dừng chân cho bà hỏi chút nhé!”
Một bà già khỏang chừng tuổi nội tôi nhưng giọng nói rất trong.
“Bà gọi cháu?”
“Cháu có thích hoa không?”
“Dạ! Theo bà đi!”
“Bà trồng hoa nhiều năm, muốn có người hái, mà chả có ai đi ngang, sau cơn mưa hoa rất đẹp cháu ạ!”
Tôi cứ bước theo bà cụ mà cũng chẳng biết mình đang ở đâu!?
Trời!… Trước mắt tôi một hàng phượng đỏ, bông nào cũng đẹp.
Tôi hái thật nhiều… Thật nhiều… Thơm quá!
Cám ơn bà cụ. Ôm hoa tôi đi một mạch về nhà, cắm vào trong lọ.
Chồng tôi, anh ấy đi công tác xa mới về.
“Anh xem hoa đẹp không?” Tôi rút một cành trao anh ấy!
“Em!… Em!…”
“Gì thế?”
“Dậy đi!” Em đang xỏ cả ngón tay vào mũi anh đấy!
“Em mơ à? Hôm này là ngày đặt biệt… Em thích anh tặng gì?”
Một cánh phượng từ bên hiên theo gió bay vào cửa sổ.
“Em thích hoa phượng!”
“Đây! Có sẵn đây! Bà hoàng của anh.”
Anh ấy cúi xuống nhặt cánh phượng bỏ vào tay tôi.
“Lấy hộ cho em tập vỡ cũ trong ngăn kéo vậy!”
Quyển vỡ hơn 25 năm đã đổi màu. Bên trong có một hoa phượng được ép khô nhưng thiếu mất một cánh.
“Bây giờ thì đủ rồi! Ước mơ của em rất đơn giản anh ạ! Cám ơn anh!”
“Ngày mai em có giờ học ở lớp cao học không?”
“Dạ có! Trường cao học Hawaii.”
Phiên chợ cuối ngày
Cách đây 20 năm cái đầu trên đã bỏ hình hài đi tìm ” Tự Do”
Treo giá Mảnh đời ta bán quách
Chân tay có đủ cả hồn ta
Này đây rẻ lắm không tiền bạc
Chỉ mỗi xin cho Một thật thà!
Ta bán cho người những ước mơ
Tự do cười nói rộng vần thơ
Xin đừng trả giá thêm hay bớt!
Mòn méo thời gian bởi đợi chờ
Và đây nửa trái tim màu đỏ
Ta giấu riêng mi một góc trời
Ai có mua mau mùi máu sạch?
Cuối ngày phiên chợ… Rẻ… Xin mời!…
Hai bàn tay trắng còn gì bán!?
Sông núi hồn quê gày bóng ma
Biển khóc khô lời tràn bạo lực
Đâu rồi hương lúa, cánh cò xa?…
Anh của ngày xưa, ai có thấy?
Ân ái bờ môi khô héo dần
Một tuổi xuân chờ như xuốt kiếp
Còn gì đâu nữa mà bâng khuâng???
Cánh Thư Vạn Dặm
Nắng lên nhuộm tím chân trời
Hương cỏ gieo mùa bướm lã lơi
Ai có về…. qua vùng đất Quảng?
Cho tôi nhắn hộ một đôi lời!..
Anh của em! lâu nay được khỏe?
Nắng mưa về hạt lúa tròn không?
Buồn vui đong dạ gởi lòng
Biết đâu thời thế mà trông sớm chiều
Trăng phố núi dập dìu bóng gió
Trời sang đông dộn ngỏ chào xuân
Rẽ mây trăng hạ cuối tuần
Giá như ai đó!… hãy đừng nhớ em!…
Mùa cứ đếm, trời sao thắp sáng
Tuổi hôm qua ảo mộng quên rồi
Mòn dần cái bóng đời tôi
Nước qua dòng hẹp… còn trôi trở về?…
Đời mệt lã câu thề mọt rách
Đường hôm nay ngỏ ngách mơ hồ
Nghe rằng! anh gối rơm khô?
Nhà xiêu trống mái, một hồ thơ yêu…
Thôi! vịnh bút chắc chiu cái khốn
Ngàn xuân sau trẻ hát bình ca
Xa xôi gởi gió hương trà
Năm nay trễ hẹn, hãy là xuân sau!…
Em về
Thân Gởi người QN
Chiều hoang vu em về
Anh còn nửa bàn tay
Dòng thơ mhuộm nước mắt
Vàng khoe bờ mi gày
Anh ơi! Em đã về!
Hỏi hạt nắng nào rơi?
Cằn khô bờ cỏ dại
Xin mơ cọng rơm đời
Em về! Em về đó!…
Anh ngồi, anh ngồi trông!…
Đàn bò ốm thiếu cỏ
Ngơ ngác lội qua sông
Hình hài tròn nỗi nhớ
Một ngày đã trôi qua
Có còn gì quê mẹ?….
Mắt nhung khóc giao mùa.
Lạc Mùa Tơ
HT ngày 1- 11 – 2012 Rừng lan Singapore
Mùa nghe thương nhớ, nghiêng chiều xuống
Thơ thẩn đi về… ta với ta…
Hương xưa ngan ngát gió đưa lại
Tay vẫy dòng người… anh vẫn xa…
Nghìn trùng lớn lên, mặt trời khuất nẻo
Một ngày nhẹ qua, chầm chậm đời trôi
Đá nở ra hoa, mặt người biết khóc
Đứng giữa phố lạ không có anh tôi.
Năm ngón tay đan vòng tình lạc lối
Cửa ngỏ thời gian quên hẳng đợi chờ
Rồi sớm mai kia đường về hoa nở
Em đi lấy chồng bỏ trống trang thơ
Đêm không trăng sao Con tằm cắn lá
Tơ nhã trong chiều… sợi đứt, sợi vương
Đâu? Của tình em… tình cô gái Việt
Đâu? Của anh giờ… hai chữ “yêu thương”
Về Đâu Tuổi Hồng
HT ngày 10 – 11 – 2012 dự lễ sinh nhât 237 United States Marine Corps
Hoang Truc – Miss Kristie Kenney đại Sứ Mỹ tại ThaiLand
Hoang Truc – Miss Judith Cefkin phó đại Sứ Mỹ tại ThaiLand
Hoang Truc- SSGT Rollin Lee Siêu lính thủy đánh bộ Mỹ
HT ngày 10 – 11 – 2012
Đời như giấc mơ dài
Thênh thang cùng cõi mộng
Mùa thu xưa tìm tới
Trôi ta vào mênh mông
Con trăng nào đã lớn?
Cài qua song cửa đêm
Sợi tóc nào có tuổi?
Chín rụng trên bực thềm
Ta với mình ta đó!
Anh với đời nơi đâu?
Bóng em cùng bóng nguyệt
Trãi dài tận vực sâu
Ru ta!… Còn ru mãi?…
Nghiêng đời bờ vai cong
Áo ngày xưa dần nhỏ
Trốn về đâu tuổi hồng?…
Tôi viết thay anh
HT ngày 24 – 10 – 2012 tại thành phố Xiamen Trung Quốc
Thân tặng MCs
Anh vớt trăng khuya trên dòng sông nhỏ
Bảo rằng em ơi! “Đừng nhớ về nhau”…
Đời anh lanh quanh một trăm mét cỏ
Bước chân lê vòng rĩ máu thương đau
Anh vớt trăng khuya trên dòng sông mẹ
Hỏi rằng quê hương nhầm lẫn gì không?
Người đi xe hơi, người về vá áo…
Ai mâm cổ đầy?… Bé vét cơm rang…
Anh viết tên em thả vào bếp lửa
Hẹn muôn năm sau ta lại gặp nhau
Nhai nát câu thơ tình yêu vô tội
Anh ngất bên đời miệng gọi tên em
Tôi viết thay anh những dòng tâm sự!
“Đơn giản vô cùng tự do mộng mơ
Làm cánh chim câu cùng trời cuối đất
Không kẻ săn mồi, một cõi yêu em”
Tôi và anh
Thân tăng MCs
Anh đi gặp tôi chiếc áo sơ-mi bạc màu!
Tóc rối trong sương, làn da vướng bụi nhàu
Chiếc xe hon – đa lỗi thời khô tiếng máy
Đôi mắt lạc đời như đóm lửa không tên
Góc đường Sài Gòn café quán cốc
Hai đứa tụi tôi chỉ mãi nhìn nhau
Lời thơ hôm qua lùi vào dĩ vãng
Chẳng nói nên lời cội đá xanh xao
dòng nhạc du dương, bụi đời đỏ áo
anh nắm tay tôi, hỏi khỏe không em?
Khép nhẹ bờ mi cuối ngăn dòng lệ
Một bước tranh nghèo, thầm xót thương anh.
Để còn mai sau một nền chân lý
Giữa lại trong em, dựng lại trong anh…
Nối rộng vòng tay bốn phương đứng dậy
Xây lại khu vườn cổ tích “ Lạc Âu”
HT ngày 27 – 10 – 2012 tại đảo Boracay, Philippines
Tôi mơ
Tôi mơ! một giấc mơ dài…
Anh đi qua vùng tự do
Bầu trời tự do đứng nghiêm
Bầu trời tự do vẫy tay xin chào mọi người
Tôi mơ! trong giấc mơ hồng…
Anh bay với hồn bình yên
Mặt người nhìn nhau lớn lên
Nụ cười hồn nhiên … Trẻ thơ,cụ già…
Tôi mơ! anh dắt tôi về!…
Quê hương đổi mới dựng xây
Được mùa hạt cơm trắng trong
Một đàn cò bay hót vang trên đồng
Tôi mơ, tôi lớn lên nhiều!…
Khi nghe tiếng ru ngày xưa
Lời mẹ ngọt như suối reo
Đậm đà tình cha nắng mưa dắt dìu
Tôi mơ! một bóng trăng hiền…
Sáng soi núi non Việt Nam
Rừng vàng, biển say cá tôm
Thị thành, đồng quê tới lui như người một nhà.
Dìu nhau nhé!
Nhìn lại quê hương , có gì đó vẫn buồn… HT ngày 29 -10- 2012 tại Singapo
HT – Adam cùng hai vợ chồng đại diện bộ tài chánh Anh Quốc
HT vui cùng vũ đoàn quốc tế tại Philipin
Ngày 27 – 10 – 2012 HT cùng hai vũ đoàn Trung Quốc và I Cập
Những mầm non đang vương mình trong gió
Dìu nhau nhé!
Kề vai loài vượn cổ
Một buổi sáng đi bằng đôi chân khôn
Người đứng khóc đưa người xuống địa mộ
Về nơi đâu?… Dưới lòng đất nguyên sinh…
Dìu nhau tới!
Bao mảnh đời bất hạnh
Hạt cơm rớt em nhặt tuổi ngây thơ
Chiều lên… xuống… thành phố dần nhỏ hẹp
Vật hút máu dân lành, đó là ai?…
Dìu nhau nhé!
Bao mặt người vô tội
Tự do thở trong vùng trời bao la
Hôn nhau nhé!
Đôi tình nhân chờ đợi
Khao khát tìm” chân lý” cũng có ta.
Màu biển
HT – Adam ngày 24 – 10 – 2012 trên tàu du lịch năm sao
Mây dệt từng mảnh tím
Trãi dài trên biển xanh
Âm vang nghìn con sóng
Em mơ vòng tay anh
Lang thang bờ bất tận
Sóng về đâu… về đâu?..
Trái tim trào nỗi nhớ
Tình yêu tím một màu
Vô tình em là biển
Anh hóa con thuyền trôi
lướt trên đầu ngọn sóng
một đời không chia phôi
nguyên trinh em màu biển
miền sóng vỗ bạc đầu
thuyền có già cùng nước?
dìu nhau trong đêm thâu.
Trăng đông
buổi hội ngộ giữa Hoàng Trúc – Mai Chiêu Sương – Hùng Sài Gòn
Sài gòn ngày 14- 10 – 2012
Ta nhớ đông xưa dưới bóng dừa
Đứng nhìn trăng xuống gió mênh man
Mang theo hồn Cuội gieo trên nước
Ta vớt đem về lòng ngỗn ngang
Ai đã sinh trăng, trăng sáng ngời?
Biết tìm, biết trốn, biết rong chơi…
Biết khoe sắc tím làm hoa nhớ
Biết chiếu… tên em gọi trọn đời.
Rồi lại một đêm ta vớt trăng
Bóng Hằng đâu đến nhảy lăn tăng?
Dòng đông trở lạnh bèo đông úa
Đập vỡ trăng non, giận lấy mình.
Cung tơ liền rối người chia ngã
Bỏ nguyệt lang thang không chốn dừng
Mô biết tình đi không trở lại
Đêm nay sông nước gió lưng chừng
Dấu sầu lấp vội đông huyền thoại
Chôn những yêu thương những đợi chờ
Vắt giọt mưa chiều về cuối phố
Phất phơ cành biếc. bạc câu thơ…
Cung sâu trướng lại trứng tằm nở
Rượu rót hương tràn thay gió đông
Xuân ý mời xuân vui hội ngộ!
Chờ hoa đào rộ tỏa mây hồng.
Hoàng Trúc
LẠNH LẼO MẤY MÙA TRĂNG
Mùa thu nay sao mà buồn thế!
Máu tim ai nhuộm đỏ lá cành
Lâu đài tình ái đã trở thành hoang phế
Hững hờ, chờ đợi, mong manh
Đừng trách trăng, sao thu nay ít sáng
Bởi không gian đen kịt những đám mây
Đừng trách trời, sao võ vàng tia nắng
Đừng trách lòng chôn chặt mối tình si
Đường huyền diệu nở đầy hoa ái mỹ
Nhạc dật dờ lay động cả không gian
Mọi cung bậc đang hòa trong thanh khí
Đối với ta nàng là cả thiên đàng
Bản Thánh ca giữa đêm mưa tầm tã
Cổ thụ già trút lá giận tàn thu
Đông đang ngủ trên cành cây buồn bã
Em đâu rồi nguội lạnh cả lời ru
Lâu đài ấy bây giờ không còn nữa
Gạch ái tình vò võ với rêu phong
Đã vùi lấp trong hoang tàn vôi vữa
Để linh hồn lạnh lẽo mấy mùa trăng!
02:30 01-10-2012
Thơ Trúc Bình
Thời gian
Tập thơ “Trúc sương” chính thức phát hành ngày 15 – 10 – 2012 , nhầm chào xuân mới 2012 -2013
tập thơ tình ,do hai tác giả cùng cộng tác
Mai Chiêu Sương – Lê Hoàng TRúc
Xin mời các bạn cùng đọc. Bạn có thể tìm mua trên Oline hay từ Amazon . com
Trời nhạt dần màu nắng phố đơn côi
Gió đi qua từng cơn buồn thả nhẹ
Những chiếc lá gượng mình nhìn bụi cát
Thôi thúc lòng ta lục lại bóng hình quen
Thời gian chảy mờ dần dòng người mới
Mộ bia xanh ngập, lấn gót phong trần
Theo dấu cỏ, linh hồn nào vương vấn?
Cỏ gục đầu, nhân thế lệ xanh rơi
Thiên đường hồng ở nơi đâu chưa đến?…
Địa ngục đen có thật như lời đòn?…
Được ngước mắt chờ khoảng mây ngày cũ
Mênh mông trời, vạn sắc đẩy qua mau.
*trong đời người kẻ thù lớn nhất chính là “ thời gian”
Nó; bào mòn của ta bao nhiêu ký ức đẹp. Khoát thêm chiếc ào già nua những vết nhăn khắc khổ, sợi tóc loan ố màu nắng mưa…
Đôi khi khép mắt, tay muốn chạm bánh xe thời gian xin dừng lại trong khoảnh khoắc lùi về cuộc tình ngày ấy, hồn… mênh mông, mênh mông…
Thưởng thức hương trà buổi sáng, mong nụ hoa ngọc lan xòe cánh…
Hôm sau hoa nở, Lòng thấy lo sợ…hoa sớm tàn…
đời người. Thời gian, hỡi thời gian!….
Hawaii, ngày 16 – 09 – 2012 HT, Miss – Rosmery
HT – Adam , ngày 20 – 09 – 2012 Hawaii
Vạn lằn sâu
Vạn lằn cạn
Một bàn chân
Nửa cuộc đời
Một lần sinh
Một lần tử
Cám ơn đời
Cám ơn ta.
Bà Tiên Cổ Tích
Sau một tuần học tiếng Thái David đã nhận được giấy khen năng khiếu ngon ngữ cao nhất tại trường quốc tế Thailand
Mẹ của em ở trường
Là cô giáo hôm nay
Âm vang lời giảng dạy
Bụi phấn vỡ rơi đầy
Mẹ của em ở trường
Tận tụy đôi bàn tay
Dìu em từng nét bút
Vẽ con đường tương lai
Bao mùa hoa phượng nở?
Vuông tròn lời… ê,a…
Cô cho em tất cả
Nằm trong trang vỡ ngà
Ngày mai em khôn lớn
Hạt bụi phấn chìm sâu
In dày trang cổ tích
Cô, bà tiên phép màu.
Mắt cỏ
Sương đêm nặng hạt, sầu lăn gối
Mỏi tiếng chim khuya réo bạn lòng
Mộng vắt lưng trời, mây gợn tím
Trăng tàn qua gác, gió mênh mông
Mắt cỏ ngoài kia, đà… thức… ngủ…?
mắt đời sâu cạn, lệ… đục… trong…?
Còn ta, khép mắt hư tinh thể!
Tránh cảnh khom lưng chịu bế bồng.
Tiểu thuyết buồn
Thu xa rồi, giấc đông trở lạnh
Hàng xóm gần ai đó thở than?
Tình vẫn say, đời xô… chạy lạc…
Cho đêm buồn ngủ dưới trăng tàn
Biển người đó! thế gian rộng lớn…
Ta nhỏ nhoi… sinh vật lẻ bầy
Mong kiếm tìm con tim ấm áp
Cho xin làm giọt máu bên trong
Mưa nào rơi? ngoài trời không dứt…
Đếm giọt sầu, sầu xuống thấm đông
Ta bỏ sót một trang dĩ vãng
Tình bây giờ… có… cũng mênh mông.
Tội nhgiệp quá dân đàng bật khóc
Nhà thờ xa vọng tiếng chuông cầu
Quỳ bên chúa con xin xưng tội
Tiểu thuyết buồn, viết cạn đêm thâu.
khung Trời Suy Tư
HT và con trai David
Tôi xây khung thời gian đầy lãng tử
Vẽ xuống cành hoa chiến lược bên trong
Gom vốn đầu tư từ mạch máu hồng
Chở dòng thơ tương lai cùng quá khứ
Trái tim tham mưu xếp tường con chữ
Ngỏ ngách sinh tồn xen lẫn tình yêu.
Tôi vẽ thêm những cánh gió về chiều
Mang hơi thở đến gần bên người ấy
Đã từ lâu trong tôi bừng sống dậy
Muốn nói thành lời; nếu được yêu anh!?
Chia khoảng trời hồng, thời gian trôi nhanh
Anh bên ấy cũng nhớ nhiều không kém.
Hai đứa tôi thổi bùng một ngọn nến
Thành tựu suốt đời, khói trắng lọt bàn tay.
Anh thì thào!” Ước gì có em đây”
Tràn thương nhớ thơ tình tôi bất tận…
TẠI EM CHƯA VỀ
Tặng LHT
—————
Khi xa em lòng buồn thơ lạnh ngắt
Những câu từ nghèn nghẹn nỗi nhớ nhung.
Bởi xa em trang thơ sầu nhắm mắt
Hoàng Trúc đi, cành trúc hết tươi xinh.
Anh muốn hát trăng thu buồn theo lá
Lá tình nhân bay biệt bóng phương nào?
Anh muốn viết…viết gì em xa vắng?
Những câu thơ đông cứng một niềm đau!
Em ra đi một tuần không tiếng nói,
Mở email biền biệt cánh thư xa.
Em biết không hồn anh rưng rưng khóc
Mưa đầu mùa rơi giọt lệ đông sang.
Nay em về “Lá mộng trinh’” tươi thắm
Như làn môi em nhè nhẹ hôn anh;
Nay em về những vần thơ tiếp nối
Ru hồn anh…thắm lại mối tình thơ.
MCS
Lá mộng trinh
Mấy nay, trang thơ Mcs lạnh ngắt.
Chắc!
Lắm cô nàng không chốn dừng chân.
Trời cuối thu rừng lá sẽ bần thần
Mùa chậm chín bởi hương tình nở muộn
Đôi con én lượn tròn trên bãi cát
Chiều dần trôi, em hát khúc dạ sầu…
Người bây giờ phải của đến ngàn sau?
Đem thương nhớ lén chia niềm tâm sự.
Chuyến đò hoàng hôn đưa hồn viễn xứ
Mang lá thư yêu bỏ ngỏ âm tình
Hẹn!
Địa mộ trần, cùng say giấc mộng trinh
Mai có chết xin được hòa máu thịt
Em
Là của anh một đời câm nín
Anh
Là của tình em giấu kín trong tim.
Bão đời
Trèo lên ngọn cây
Ta cao hơn vườn thượng uyển
Cỡi trong mây trắng
Ta cao hơn trời
Đâu điểm thời gian đến?
Đâu bờ thời gian về?
Đôi khi thấy ngày dài lê thê
Đôi khi cảm tình yêu ê chề
Bánh xe lãng tử
Vòng quay xoắn tít
Xanh đỏ tím vàng
Dòng người mù mịt
Con đường chân lý
Quyền lực vùi chôn
Trái tim thuần khiết
Méo mó thở dòn.
Đất và cỏ
Nghe chiều thơm ngát, đời xinh xinh đầy
Dòng người nghiêng ngã bỡi ai?
Còn tôi nghiêng ngã bỡi say thơ chàng
Bể trời, nam bắc – đông tây
Bể yêu chỉ một đựng hai tâm hồn
Lâu rồi quên chuyện phấn son
Đêm nay qua kính thấy còn chút duyên
Tay nâng cọ nếp truân chuyên
Vẽ đôi mày nhạt, vẽ thuyền gió đưa
Bến nào em nợ trăng xưa?
Vui nào lấp nổi cho vừa nhớ nhung?
Gặp nhau vẫn thấy chưa cùng
Hôn rồi vẫn thấy chưa chung mộng đầu
Em cười che nửa trời sao
Hồn anh ngã xuống nấp vào áo em
Trắng đêm vùi với trắng đêm
Cho tình trai gái say thêm… Để rồi!…
Mai này hai ngã chia đôi
Ngàn năm cỏ đất… lại bồi sông quê.
cỏ
HT cùng con gái cỡi voi trong rừng
Loài cỏ hoang
không quê hương
không xứ sở
Sống lách luồn – xanh úa, trời ban
Ta như cỏ – phận mồ côi lạc chợ
Mượn nắng gieo hình – Cái bóng đói lang thang
Gió lại về thổi mùa đi chẳng hết
Để lá rơi trên cỏ xáo trộn màu
Bao nhiêu hạ?
Bấy nhiêu đời khô khát
Giọt lệ không tròn…
Giọt lệ méo… rớt trong mưa
Rụng cái bóng hời – Cỏ ngủ giấc ban trưa
Động đậy nách lá,nụ hoa vừa chớm nở
Mắt thế nhân giấu sầu, chung hớn hở
Đời trổ bông
Thật giả ẩn nơi lòng…
Mênh mông… Mênh mông…xanh đỏ trắng hồng
Xuân hạ thu đông đảo vòng lối ngọ
Dưới bóng trăng vạn năm còn cỏ
Tình muôn đời “cái kén” nở thời gian.
Giá như
Những mẫu quần -áo mùa thu của LHT
Nhỡ tay vỡ hạt sương thu
Canh khuya quỳnh nở, trăng mù loãng hương
Âm thanh từ cõi vô thường
Lắng nghe tiếng bọ yêu thương vụng hề
Tim em rớt biển u mê
Anh giăng mẻ lưới nhặt về cầm chơi
Một bên ướp mật, đắp tơi
Một bên anh để chơi vơi héo dần
Khô môi hứng hạt mưa gần
Quên lời từ biệt thu ngần ngại phai
Ướt hồn thấm lạnh gió mây
Tình hôm qua đã vơi đầy bể dâu
Một người chia ngã trăng sao
Một ai đứng nhặt hoa sầu đầu đông
Gánh đời nặng gió phiêu bồng
Gánh tình thất cách như còng lội đêm
Giá như biển mãi êm đềm
Giá như ai đó yêu em một lòng!.
Hình như thế
Hình như ta đứng giữa chiều
Hình như ai đó?
Nhớ nhiều… nhớ ai?
Cũng vàng thu dưới nắng đầy
Cũng hây hây gió thổi gầy lối xưa
Lạnh miền cát buốt hạt mưa
Gánh đời nặng nhẹ đong đưa phận người
Hình như về tuổi đôi mươi
Chút duyên sót lại nụ cười hôm nay.
Ta về cùng say
Họa bài ” cạn chén” MCs
Ta về từ chốn hoang vu
Hơi men ai thả giăng mù lối sương?
Bao thu lạc nẻo vô thường
Hỏi chi trời đất dặm trường chờ nhau?
Ta về nâng cốc tâm giao
Chén thương ai chốc đêm sầu lại đêm?.
Trăng huyền giăng mộng môi em
Bâng khuâng chén cuối nghe mềm tiếng yêu
Ta về khép mảnh vườn thiu
Khô hồn lá nhỏ, không chiều thu rơi
Luân hồi nhẹ chiếc bóng hời
…Níu chân quán trọ một đời tìm say
Ta về lội hết ngày mai…
Một,
HT và các con tại Italy thành phố Venice
Hoàng Trúc Và con Gái Jusmita
Một trời thu chín, một màu trăng
Một dáng thi nhân, một bóng hằng
Một giấc thu dài, một nỗi nhớ
Một đời khắc khoải một tình nhân.
Chẳng biết năm sau thu trở chín
Ai còn đợi lá rụng chiều hôm
Ai còn họa tiếp tranh nàng Trúc?…
Đãi thế nhân say đến ngập lòng.
Trăm năm vàng đá mòn trong nước
Nữ kiệt, trai hùng… si… mấy ai?
Ngọn tóc, làn da đương tết tuổi
Dưới trăng lồng lộng gió thu đầy
Văn chương bạc mệnh tan thành khói
Phong lưu ngoài bút chuyện trần gian
Tình ta lộn mệnh sai duyên nợ
Nối nhịp vần thơ một lỡ làng.
Nghe thu
Ta trói nhau trong đêm không bóng nguyệt
Để hôm nay yêu cạn trái tim hồng
Dẫu nhựa đời bôi trơn dây xiềng xích
Chẳng bao giờ em thoát khỏi cơn mê?
Màu tình yêu dào dạt cứ tìm về
Thu miên man rơi dài bên lối mộng
Chúng mình nhớ nhau bên chờ, bên ngóng
Xào xạc đôi cành chỉ gió với đêm
Rơi hạt sương khuya đọng lá trúc mềm
Thu đang chín, giữa mùa, thu rất đẹp.
Nhỡ sáng mai lá vàng rơi ngỏ hẹp
Hương mùa thu em nhặt gởi cho anh
Nếu ngày sau cầu ô- thước gập ghềnh
Mượn vai anh dìu em về bến ráo?
Tình nửa khuya cuộn tròn trong hư ảo
Bên kia trời!… Anh đã ngủ hay chưa?…
Con mắt
Ta chợt thấy cuộc đời tựa giấy mã
Dòng người hôm qua, cát bụi chiều nay…!?
Tiếng cười say sưa, tiếng cười đau khổ
Một nến hương lòng gởi tới xa xôi
Ta đứng giữa đời đôi mắt chẳng của tôi
Nó ghi lại ngàn hình hài xinh đẹp
Cho tôi yêu, cho tôi tìm nhung nhớ
Cho tôi say và cho cả mộng vàng.
Rồi cũng nó! Xóa đi bao kỷ niệm…
Kết cấu thời gian giết hết màu xanh
Lấp những gì tôi yêu, tôi quý nhất
Dày xéo con tim thành khối tật nguyền.
Ôi đáng sợ! Con mắt… ngàn con mắt…
Mi lại là một tác phẩm trọn đời ta
Qua tấm kính, mi hiền lành, mi độc ác!…
Không thể nào thấy được ở trong mi.
Quà
Em gởi anh nửa cánh thư về muộn
Có lá vàng gói hơi thở mùa thu
Có tình yêu trên những tình yêu
Và có cả cõi mê chiều bất tận
Em gởi anh một đôi chim câu trắng
Mang thanh bình gieo nắng đẹp quê hương
Còn nữa nè! Vô số những chữ thương…
Vài viên thuốc nhức đầu em gói kỹ
Cái bánh xứ người nặn tay tỉ mỉ
Chiếc áo sơ- mi vẽ cảnh sông đò
Em nho nhỏ giữa tình anh nho nhỏ
Bóng rụt rè lấp ló nấp sân sau
đó!
Quà em giản dị chẳng là bao
mong anh nhận chút tình thu ở gió
Í!
Trời mùa này trăng sao không mấy tỏ
Thu miền trung nắng ít mưa nhiều
Rơm ruộng cạn năm rồi, còn hay hết?
Nhóm lửa trời ủ bóng… nhớ nghe anh!.
THU TÌNH NHÂN
Tặng LHT
————-
Mây mùa thu bây giờ vương màu nhớ,
Gió mùa thu lành lạnh chút cô đơn,
Trời thu nay hình như hơi bỡ ngỡ…
Lá trúc nào vương vấn những câu thơ?
Em – Từ ấy bóng tình nhân thấp thoáng
Trong hồn anh nửa thật , nửa mơ hồ
Lời nói thoảng ngọt ngào môi con gái
Em điện về…anh cũng ngất ngây say.
Thu tình nhân. Ừ, đây thu tình nhân.
Từ có em khác những mùa thu trước;
Mùa thu giờ dính tóc ai tha thướt
Dáng trúc xuân bên cạnh gốc mai vàng.
Thu tình nhân hay thu của nàng?
Mà cây cỏ vương vương niềm trăn trở?
Anh như nai vàng lạc trong rừng nhớ
Tắm suối hoang đường khát giọt ái ân.
Thu lòng anh thêm một chút bâng khuâng,
Thêm một chút men say tình huyễn hoặc
Thu tình nhân. Đúng rồi – Thu rất lạ
Lá rơi đầy phủ kín gốc tương tư.
MAI CHIÊU SƯƠNG
26/ 8/ 2012
Tập thơ mới “Trúc Sương”
Những câu thơ và nót nhạc luôn góp phần làm tươi vui trong mỗi đời sống của chúng ta dù bất cứ thời đại nào.
Thi ca và âm nhạc còn đem đến sự cảm thông sâu sắc.
Bây giờ, chúng tôi giới thiệu đến các bạn trên toàn thế giới tập thơ tình “ Trúc Sương” với một trăm lẻ một bài thơ được chọn lọc từ hai tay bút;
Lê hoàng TRúc: Việt kiều tại Hawaii – Mỹ
Mai Chiêu Sương: Việt Nam – Miền Trung – Quảng Ngãi
Cả hai chưa một lần gặp nhau. Nhưng họ đã vượt qua không gian và thời gian để tìm đến một thế giới “tình yêu” vô hình…
Nhẹ nhàng, êm dịu, nắm bắt tâm linh qua cường điệu “ru người – ru mình”.
Trào dâng dòng thơ lãng mạn, trữ tình, đôi khi cuộn tròn trong bão tố, quấn lấy nhau…
Khi đọc những dòng thơ của hai tác giả:
Lê Hoàng Trúc
Mai Chiêu Sương
Tôi như muốn tìm lại tôi một thời cháy đỏ đã trôi dạt vào đâu đó?
Để chào đón mùa xuân năm 2012 – 2013
Tập thơ “Trúc Sương” sẽ chính thức phát hành vào ngày 01-09 âm lịch nhầm ngày 15 – 10 năm 2012
Các bạn có thể tìm mua trên mạng hay trên thị trường Amazon.com
Bạn cũng có thể Download e-book trên Smashwords.com.
Tập thơ đã được thông qua bản quyền Quốc tế toàn cầu.
Hy vọng hai tâm hồn được thể hiện qua thơ của hai tác giả sẽ mang đến cho các bạn ít nhiều điều thú vị trong tình yêu lẫn cuộc sống hôm nay.
Ký giả
Gió mùa thu, ngày 19 -08 năm 2012
Lời cảm của tác giả:
* Lê Hoàng Trúc – Mai Chiêu Sương
Rất hạnh phúc được phục vụ và chia sẽ cùng bạn đọc, trong nước và những người con đất Việt xa quê hương trên toàn thế giới.
Qua những dòng thơ trữ tình, viết ra từ chính tâm hồn mình.
Một lần nữa, xin chân thành cám ơn các bạn độc giả trên toàn thế giới, đã đọc và ủng hộ Mai Chiêu Sương – Lê Hoàng Trúc trong thời gian qua.
Đa tạ.
Em sẽ về
Gởi người QN
Quê hương anh Quảng Ngãi chiều cuối hạ
Phong cảnh núi rừng sông nước có đẹp không?
Miền đất ấy, chưa một lần em đến!
có dấu chân anh đi lại bước lặng thầm
Em sẽ về!
Trong một ngày xuân mới
Trời bên này mọi vật đã vào thu
Nghiêng khoảng vắng, em không tìm thấy nắng
Tiếng gió đầu mùa thổi chiếc lá vi vu
Em sẽ về cùng anh hát hương ru
mùa dân ca đưa xuân vào giấc mộng
Ngàn trai gái xe duyên kết tóc
Quê hương mình đóm lửa cuộn hương tro
Em sẽ về!
xóa nỗi nhớ cam go
thơ thẩn ai đi bên chiều đơn chiếc
phải chính anh, “màu vàng thu bất diệt”
Em đã về! Chim hót tuổi xuân say.
VỀ ĐÂY EM NHÉ
Tặng LHT
——-
Về đây nhé. Quảng Ngãi riêng anh đợi
Đưa em đi thăm Núi Ấn sông Trà
Đêm yến nguyệt biển Mỹ Khê gió lộng
Khu du lịch hiền rộn rã khách về qua.
Quê hương anh có muối mặn Sa Huỳnh,
Đường, mạch nha đã bao đời nổi tiếng…
Hãy về đây anh đưa em đi viếng
Nào danh lam, thắng cảnh, bạn bè thương…
Hai đứa mình chung thi tập TRÚC SƯƠNG
Thơ của em nồng nàn tình chân thật,
Thơ của anh mang nét sầu lãng tử
Kết thân nhau vạn dặm vẫn chung đường.
Về đây nhé. Quê hương tha thiết gọi
Dang vòng tay mừng đón khách vui chung
Anh mở trái tim đợi người em gái.
Xa xứ về đón tết với quê hương.
MAI CHIÊU SƯƠNG
21/8/2012
Ngủ đi
Ngủ đi, mộng cũ đợi chờ!
Hàng dương hứng gió tình thơ ngút ngàn
Câu buồn anh viết dở dang
Câu thương em hát vội vàng dỗ anh
Hoa đơm kết nhụy đầu cành
Thế gian sanh nở một nhành thủy chung
Ruộng vàng hương lúa thơm cùng
Phù sa bồi đáp trùng trùng núi non
Giữa hiên đẹp bóng trăng tròn
Ngủ đi anh nhé,đêm còn có em.
Dân Ca Trung Bộ – Lý Hoài Thương
Cành chiều vương đợi gió lay
Lá êm êm quyện, người say say chờ
Câu thơ nhắn vội nhắn hờ
Cho thu vàng rụng nhuộm bờ liêu trai
Thả hồn hong vạc nắng gầy
Đong đưa cánh nhạn về bay ngang trời
Ngủ đi! Cho bóng vào đời
Cho con chim mộng hót lời yêu em.
***
Em xin! Ngủ trọ hồn người
Một mai thức giấc chín mười nhớ nhau
Trăng lên, trăng lặn bên cầu
Năm canh bịn rịn một câu đợi chờ
Em xin! Ở đợ vần thơ
Nụ hôn lăn nhẹ ướt bờ môi anh
Trăm năm mưa nắng song hành
Đất trời trãi nhựa thắm cành mai xuân.
Hạt bụi chúng mình
Thân tặng thi sĩ MCs
Mẹ sanh ra em nên hình nên dáng
Mẹ sanh ra anh thành đấng trai tài
Con sông nào cũng đỗ về một nẻo
Tiếng sóng chiều dào dạt khúc tình thu
Trời mây trắng- sương tan dần cuối gió
Quê hương anh nắng hạ chắc khô tàn
Ngọn lúa non – mơ màng – em bật khóc
Cháy tận lòng và ngút cả thời gian
Giấc mơ nào?
qua đêm không cạn
Cuộc tình nào?
không ngang trái, chua cay
Giọt đắng môi anh, em chưa lần được chạm
Vị ngọt da em, anh cảm thấy bao giờ
Hay ta cùng hạt bụi ngày xưa ấy?
Của muôn thu nay trở lại làm người
Hay anh là hạt bụi ngày xưa đó?
Lạc giữa hồn em – nho nhỏ – một tình yêu.
Chuyện cuối tuần
Cái bóng
Chiều dần, sương xuống thấp, xa xa các con
én chập chờn như chưa muốn về tổ.
Bên khu nghĩa trang rộng bao la, có nhiều ngôi mộ chạm trổ rất đẹp.
Một đám đông khoảng chừng vài chục người, họ chia nhau thức ăn trên chiếc bàn đá.
Ô chà! Thức ăn toàn là sắn khoai củ, bánh kẹo cúng cô hồn…v. V…
Cái bóng đi đến gần hơn, giọng nói nhỏ nhẹ:
-Thưa cụ! Cho cháu ăn với ạ!…
Mọi người nhìn cái bóng sững sờ… Không ai nói gì cả.
Bóng nói:
-Lâu quá không được ăn những món của quê hương, cháu rất thèm!
Bà cho cháu xin nhé?
Bổng dưng bà già nổi giận:
-Tất cả thức ăn ở đây đều có ghi tên phần của mỗi người, tên cô là gi?
Cái bóng liền đọc tên…. Ú ớ một hồi… Bóng trả lời!
Cháu không nhớ tên mình đâu cụ ơi!…
-Thế thì cô không ăn thức ăn này được.
Cái bóng chần chừ không đi…
Sao còn đứng đây chưa đi ? Gần đến giờ giới nghiêm rồi, về mau đi.
-Thế! Cháu không biết cháu là ai sao?
-Dạ không ạ.( bóng) trả lời
Một người trong đám đông la lên:
-À tôi biết cô ấy. Cô ấy hay đến nhà MCs ở QN mỗi ngày đó.
Bà già lại mắng:
-Mày điên à? Con bé này ở tận đâu. Làm sao mỗi ngày nó đến nhà MCs ở QN được?
-Í . Bà nhìn kỹ xem. Cô ấy là “cái bóng” chứ có phải một thân hình bằng xương bằng thịt đâu…
Bà già quay sang phía cái bóng hỏi:
-Thằng này nói đúng không cháu?
-Dạ đúng. Bóng trả lời
Thế cháu có bao giờ nhìn thấy MCs như thế nào không?
-Dạ không! Bóng lắc đầu
Vậy thì bà yên tâm rồi, bà già thở phào nhẹ
rồi cười… Khà… Khà…, cháu vẫn còn….
-Bây giờ cháu nhớ tên mình chưa?…. Bảo thằng MCs nó nhắc cho mà nhớ nhé!…
Về đi!… Bà già tiếp tục ăn đồ của quê hương vẫn thường gởi đây.
———–
19 giờ chiều Rằm Tháng Bảy- tại cổng thành phố thiên đường.
chúc cuối tuần vui nhiều ….HT uống Cafe buổi sáng nên viêt giải trí hù MCs đừng sợ nhé!… hi hi
Đố ai nắm được chữ tình?…
Đố ai đoán được người mình sẽ yêu?…
Trăm xuân đọng lại một chiều
Ta cùng xây mộng dập dìu áng thơ
Đố Mai Chiêu Sương
Đố ai! đếm được sương bao tuổi…
Và gió sinh ra tự thuở nào…
Biển nọ, bao giờ vào cõi chết …
Sông già, rong mục, nước về đâu???.
Tình ơi! Có bán cái ngu ngơ?
Mang về gọt đẽo, ngọt vần thơ
Chợ người!… Ai bán… L ời yêu đẹp?
Hãy bán! Ta mua một đợi chờ!…
Đêm nằm đếm những ngón tay thon
Mưa nắng chai sần, vạn héo hon
Môi rét – xa đời – đâu lữ khách?…
Bao thu… Nhặt lá… Một lối mòn.
Còn anh, còn tuổi, em còn mộng!…
ngút ngàn hương sữa hồn tiêu diêu
ngàn năm một bóng, trăng in đáy
sáng tận mai sau những buổi chiều.
Hạt bụi tôi
Từ đâu đến?
Thì hãy về chốn ấy!…
Hạt bụi nào đã hóa kiếp thân tôi?
Hóa ra anh và những người con được gặp
xanh đỏ cuộc đời – sâu cạn – một giấc mơ.
Từ bao giờ?
Ta thành kẽ ngu ngơ!
Trong bóng tối nặng linh hồn phiêu bạc
Qua đồi hoang, qua sông dài cùng biển rộng
Hạt bụi chiều nay, mù mịt lối quay về.
***
Trần gian gác trọ vui buồn
Mai ta hóa bụi trần truồng về đâu
Hạt nào lạnh dưới dòng sâu
Hạt nào tan rã đi vào thiên thu
Hạt nào vương vấn lời ru
Hạt nào theo gió vi vu tìm về?…
Cơn mưa bất chợt
Mưa thu về bất chợt
Đọng trên lá vàng khô
Đi qua đời một thoáng
Cho tình em dạt dào
Xanh từng hồn lá úa
Nõn nà cánh môi thơm
Mùa thu vào nỗi nhớ
Mây lang thang giận hờn
Cơn mê chiều bất chợt
Quên lãng người năm xưa
Ru em vào mộng mị
Ngày trôi mang đợi chờ.
Nặn hình người đất
Du lịch ThaiLan bạn sẽ bắt gặp nhiều điều thú vị
Biết nhau qua khúc thư tình
Chờ nhau xin nặn dáng hình người xa
Bàn tay năm ngón kiêu sa
Đất nằm yên lặng thật thà đợi yêu
Một này!
nặn dáng cô liêu
Hai này!
khéo nặn mắt chiều tơ vương
Ba thương kẻ tóc pha sương
Bốn thương trán rộng,mày vương khác người
Năm thương uốn nét môi cười
Sáu thương nặn cả biến lười bên trong
Xa xa nắng ng ả cuối đồng
Trăng non đầu núi gió lồng mây trôi
Nhìn về nơi ấy xa xôi
Mười thương em gởi… để rồi nhớ nhau.
Tuyệt tác hình viên đạn
HT và rừng thu
Cây cầu có lịch sử lâu nhất tại New York
Thân tặng thi sĩ MCs
Với anh!
Em không là mùa thu bất tận
Dẫu lá vàng có nhuộm thắm chân mây
Với anh!
Em không là chuyến đò về cuối
Hai đôi bờ luôn ngăn giữa một dòng sông
Có bao giờ, anh nhớ mỗi riêng em?
Dù một lúc chạnh lòng bên trống vắng
Hay cơn mưa chiều về tràn giá lạnh
Khi bên mình không rượu cũng không ai…
ồ!… Có lẽ chẳng bao giờ anh nhỉ!….
Bởi vì em một huyền thoại lu mờ
“một tuyệt tác khô khan hình viên đạn”
Một linh hồn khó tụ giữa sương mai.
EM VỚI RỪNG THU
Tặng Lê Hoàng Trúc.
********
Nàng là vẻ đẹp thiên thu
Đẹp thiên thu giữa mây mù, khói sương
Nàng là kiều nữ yêu đương
Nữ yêu đương giữa vô thường trần gian.
Nàng là mộng của mộng vàng
Của mộng vàng mộng ngỡ ngàng hồn ta.
Nàng là trăng ngự tiên sa
Ngự tiên sa cõi ta bà u mê.
Yêu em lạc mất đường về
Nẻo tương tư hận tỉ tê một mình
Trúc mơ mướt lối thu tình
Sương si lãng đãng bóng hình mỹ nhân.
Em ngồi mõm đá bâng khuâng
Trúc vàng, sương trắng rất gần…rất xa.
Thơ MCs
Em và thu
Thân tặng Nhà thơ Vũ Miên Thảo
HT và con trai David ngày 12 – 07 2012 tại thành phố Gió – Chicago
Lãng đãng thu chiều đôi lá rơi
Hanh hanh màu nắng cuối chân trời
Em về áo tím vờn mây trắng
Gót ngọc tung tăng nhẹ bước đời
Năm nay ngỏ cũ – thu không cũ
Nghe lá rì rào buồn vắng ai?
Mắt biếc cao vời không ngó thấy
Thi nhân ngày trước ẩn đâu đây?…
Vàng – chen nỗi nhớ, mùa thêm chín
Nấn ná vườn khuya thoải đợi chờ
Da diết tiếng trùng đêm tịch lữ
Tàn canh nửa nguyệt rọi câu thơ
Mấy khoảng sao dời – thu giữ dáng!
Với đời, đúng hẹn lá thay vàng
Mộng hồ chung thủy từ mùa ấy
Một ngỏ thu về, hồn gió sang.
Mấy cho vừa
HT và con trai David
Tan thành khói
Tan thành mây
Hạt sương nhỏ
và em say
Ôm hồn nắng
Anh, tình mơ
Xa ngàn dặm
Một người chờ
Cây rời đất
Cội dần đau
Thơ bỏ bạn
Đời hư hao
Ngày đợi nắng
Đêm chờ mưa
Yêu trọn vẹn!
Mấy cho vừa???
Anh và niềm hy vọng
HT và Adam ngày 06 – 07 – 2012 New York
Chiều vương nắng gió thu vừa thổi tới
Cành phượng nghiêng rơi cánh nhỏ cuối mùa
Trời xuống thấp, mây vàng trôi lơ lững
Em nghe gì? dâng nổi nhớ lâng lâng!…
Từ ngày biết! chọn anh làm gác trọ
Thời gian trôi mang đi cả bụi đời
Từ ngày biết! anh là nguồn an ủi
Giấc ngủ vào êm nhẹ tựa sao rơi
Còn nơi ấy, anh có ai dệt mộng?
Giữa chập chùng chằn chịt lối người qua
Đêm dài quá cho em ngàn câu hỏi
Xáo trộn lòng thơ nhạc lẫn hương hoa
Thầm cúi xuống, sờ bàn chân du mục
Khét nhựa đời, nghiêng quẹo lóng xương con
Ngày mai đó! ngày mai niền hy vọng!…
Tan vào nhau cho hơi thở ngọt đầy.
Trúc Sương
sở thích của ông xã mình, thích nịnh vợ bằng cách chụp hình lén và gởi cho vợ….
Cám ơn ông xã nhiều nhé! “I Love You”
HT là người rất có tâm hồn ăn uống, khi ngồi trong bếp nghe mùi vị các món ăn thì thơ cứ văng ra
không ngửi thấy mùi thì tịt luôn một chữ cắn đôi cũng chẳng có… hi hi. ngày 28 – 07 – 2012
Gởi THi Sĩ MCs
Sương ẩn trong hồn muôn lá Trúc
Xem đời nặng nhẹ tựa chim bay
Lời thơ cuộn gió gom mây tụ
Ngọc đá song đôi trộn kiếp này
Giấu ngọn hương tình bên vách núi
Thầm lay cửa mộng ta cùng say
Nhen” tình tri kỷ” muôn năm sáng
Mượn nửa trời thu, ánh tím đầy.
Cội đá đơm bông
thân tặng thi nhân Quảng NGãi MCs
HT ngày 04 – 07 2012 trong vườn thượng uyển tại tiểu bang Rhode Island
Ngó trăng tưởng dáng anh ngồi
Lối quen vắng gió, mây trôi chẳng đành
Hỡi người, em mộng trong tranh!
Lén hôn vầng trán hoài xanh tuổi đời
chập chờn một áng sao rơi
Vụt qua mắt biếc, bạn ơi nhớ nhiều!…
Đợi chờ câu nói thương yêu
Rót lên hồn đá, sớm chiều nở hoa.
Lục bát tìm nhau
Thơ MCs
Cõi đời em nhé – Một mai
Cuối cùng rồi được mấy ai hiểu mình?
Ôm vầng trăng nhạt bóng hình
Nghe con tim thót chút tình mới đau.
Phận người mỗi phận khác nhau
Sao cùng vướng vất sắc màu tương tư.
Đêm câu lục bát gởi người
Mong cành trúc mộng thắm tươi sương buồn
Trong vườn có nhiều chú sóc con tìm hạt dẻ
Adam- David 2012
Lắng nghe chim hót đầu cành
Năm thương, năm nhớ- chín mành chiêm bao
Hiểu sương chỉ mỗi trúc đào!
Hạt rơi, hạt đọng, hạt nào gởi em?
Mùa trăng xuống ấm chân thềm
Tương tư lá rụng dịu êm thu vàng
Trên non anh có mơ màng?
Cuối sông em đợi… gió chàng thổi qua.
Còn gì cho nhau
Hoàng Trúc – Adam 2012 phố Tàu New York
Thương vầng trăng lạc trong mưa
Gánh đời nặng nhẹ đong đưa phận người
Một mai, hoa hé nụ cười
Tàn đêm, sương đọng, đôi mươi nét sầu
Bàn tay, năm ngón tìm nhau
Máu tươm nhầm nẻo đào sâu mạch tình
Đêm nay tròn bóng, tròn hình
Mà sao nghe lạnh?… “trăng mình trăng ai”
Bài ca Con Yêu
Gia đình Hoàng Trúc ngày o2 – 07 – 2012 tại New York
Mẹ tặng bài ca này cho hai con Mita và David nhân ngày sinh nhật sắp đến 30 – July và 03 – August
Mita và David trên tàu điện ngầm
David đang chơi trong khu công viên phố Tàu New York
Ngủ đi! Con ngủ cho ngoan!…
Đưa tay mẹ hái trăng non trên trời
Cho con gối mộng vào đời
Cho con mơ thấy một trời sao xa
Buổi đầu – con gọi tên cha
Hai tay chập chững gọi bà – bà ơi!
Chiều nay – con hát, con cười
Con yêu mẹ lắm một đời chăm con.
Hỏi anh
HT Ngày 15 – 07 – 2012 một con suối nước nóng nằm trên đảo Bắc Nhật cạnh bờ biển Thái Bình Dương
Thân Tặng Thi Sĩ Tình Nhân MCs hình tự chụp Ngày 03 – 07 – 2012 Tại New York
Sông quê ai uốn cong bờ?
Cho thuyền em lạc lửng lờ sóng xa
Vó chèo, con nước vô ra
Nhịp thương nhịp nhớ, non già gởi anh
Vườn xưa, cây có thêm cành?
Tóc đời, ai vẫn còn xanh xanh chờ?…
Đói lòng, em mượn vần thơ
Nghiêng thu trút lá, bao giờ gặp nhau
Tết nay, anh nhớ hong đào!
Đón em thắp nguyệt, mộng trào giấc xuân.
Mai Em Về
Ngày 16 -07 -2012 tại Misawa, Bắc Nhật Bản
Thân tặng MCS
Tay em hứng cơn mưa miền bắc Nhật
Gởi về anh tắm mát nắng hạ vàng
Trời xứ khách khoảng không đầy lối gió
Miên man tình gợi nhớ bóng thi nhân
Cây đứng lặng lủ chim chiều ngơ ngác
Dáng ai đi mang riêng lẻ phận người
Bờ cỏ dại liêu siêu đùa gót thủy
Gốc đa già trăm tuổi lá xanh tươi
Mai em về!
Gom tuyệt tác đôi mươi
Mộng môi anh ru ngàn lời ân ái…
Mai em về!
Rẽ con đò xuôi mái
Quảng Ngãi quê mình, “một nhớ mười trông”
Ru Mình Ru Ai
Rừng thông thay áo thu vàng
Cuộn trong “vỏ ái” lang thang giấc sầu
Ru hồn tận ải xa nhau
Ru mùa đêm lạnh trăng sao lặng mờ
Ru anh đâu đó đợi chờ
Ru người muôn kiếp dại khờ vì yêu
Còn bao… ru cạn một chiều
Đưa mây đón gió, nâng niu bóng hình
Em ru cháy vạn lời tình
Mông lung… ta lại ru mình… nhớ ai!…
Hương cỏ về đêm
Em đã thấy! Bóng tình nhân nơi cuối trời
bão tố vô tình phủ xuống vai anh tôi
“là vì Sao Hôm”, em không làm anh ấm lại
nước mắt tù đày nghiêng chảy phía không em
con đường nào mai sau ?…
Con đường nào để lại?…
Con đường nào cho anh ?….
Con đường nào cho em?….
Cuối xuống thật gần nghe quặn trái tim nhỏ
tròn nụ hôn thầm gởi gió mùa bay bay
líu ríu quanh tai, “yêu em nàng hoa cỏ”
một đời đam mê “anh thang” lang dưới sương tình”
Ôi tật nguyền! Em yêu anh… Quên số kiếp
Vứt cuộc đời như một mảnh trăng hiền trôi
cuối chân mây đỉnh phù vân luôn dày trắng
đâu là bến bờ “thuyền” chiều nay vực đơn côi.
Cõi riêng mình
Trọn buổi sầu rơi núi bạc đầu
Mây ngủ lưng trời – chiều chín vội…
Tình em góa mộng chờ trăng sao
Lời ru tha thiết vỡ trên môi
Giọt đắng vị thương rụng xuống trần
Chầm chậm tan sâu hòa cát bụi
“Hình hài ôm ấp” mờ xa xôi
Xin! Nhót một người tận dĩ vãng
Mặt trời đi mãi với cô đơn
Ngàn năm xây bóng, cười nhân thế
Tóc nguyệt đêm nay “trắng” giận hờn
Còn bao lần gối, bờ hư ảo?…
Róc rách âm vang tiếng tự tình
Mùa thu chôn lá thành nỗi nhớ
Êm đềm say với cõi riêng ta.
Rùa tìm người học làm thơ
Bớ bớ! anh mình chớ chịu thua !
Vạn năm trăng tỏ trước sân chùa
Mần tăng đứng ngáp sen rơi giếng
Năm tháng nở “rùa” Cán Bộ mua
Chập chập, rùa cười mép cứng đơ
Ba ba- mẹ mẹ, ghép- I – tờ
Ngoằn ngoèo giấy bút – thằng con nhỏ
ỉ chả! ba mình giỏi áng thơ
Xấu mặt, buồn lòng, rùa rút cổ
Đêm rằm tháng bảy bỏ đi tu
Lạy trời tặng bố thêm con mắt
Đón gió, xem mây, chớ có mù!
Nghe đồn Quảng Ngãi có thi nhân
“Cởi áo lam ông” tìm đến gần
Lúa giống ai gieo ruộng nước bạc?…
Rùa cười… rơi lệ… rụi luôn chân.
Tân cách thơ
Ha ha!!!
Thằng mù cõng “điếc” lội qua sông
Điếc hỏi mù rằng, có thấy không?…
Bên ấy chợ thơ treo đấu giá
Tân thời, tân cách, chữ như “còng”con
Hi hi!!!
Thằng mù bão “điếc” học làm thơ
Hai bốn chữ ta ghép phát khờ
Tách bố- nó- ra như giẻ rách
Mây trôi nước đỗ cũng thành thơ
Hê hê!!!
Đường luật thời nay người chán đọc
Không bằng- không trắc, cứ phang ngang
Con “xù” cũng biết làm thơ đấy!
Tân cách A- dua- bán đại tràng
Ho ho!!!
Ngày mai! Tao gặp thằng in báo
Phát họa dăm bài đánh tiếng thơm
Tên tuổi “mày tao” bay phất phới
Thơ hay “tân cách” thơ cu bờm.
Ánh hạ
Ta nhìn nhau qua ngưỡng cửa lình hồn
Tự hỏi lòng có thấy tình nôn nao
Hoa cứ thẹn nghiêng mình bên nắng mới
Gió chưa về ru ngọt khúc dân ca
Người xa hỡi! Xin cuộc đời chậm lại!…
Tan vào nhau rẹo mật ướp vành môi
Má xuân em say hồng đêm nguyệt tận
Trời tương lai đưa lối áng mây tình
Chiều thứ bảy nghe mùa còn xa lắm
Hạ chúng mình, đong đầy cánh “phượng bay”
Em mơ màng khắc tên anh trên đá
Bàn tay xưa khô héo hứng mặt trời
Dĩ vãng trôi mang theo điều mộng mị
Lời ru buồn em vẫn hát say mê
Tình bây giờ! “Đợi màu hoa phượng thắm”
Hồn đơm hương gọi “ve” sớm quay về.
vầngTrăng đơn
Trong tim anh một phần thịt đã chết
Vết thẹo tình ai đó cắn từ lâu
Em chạm nhẹ anh tuôn dòng nước mắt
Buốt lòng em úp mặt giấc đơm sầu
Tình đánh mất anh giận đời cáo xé
Mượn bóng xa đổi lấy một hình hài
Đêm trăng trở em thầm thì khe khẽ
Có bao giờ anh thật sự yêu em?…
Ngàn vì sao lấp lánh ánh xuyên rèm
Qua song cửa nỗi buồn cao vời vợi
Linh hồn anh, một đời không chạm tới
Mây đông tràn đưa nhẹ bóng trăng đơn.
Phận Tằm
Màu thu còn nhạt sắc trời
Rừng xưa thả bước, lá rơi một vài
Dấu tình ủ dưới bóng cây
Khép mi thầm tưởng ai ngày yêu nhau
Chạm vào nhánh, lá xôn xao
Đất nghe tiếng thở – mây cao thoáng sầu
Rơi chiều vài giọt mưa ngâu
Đọng trên má nguyệt loan màu phấn em
Cong bờ mộng, giấu vào đêm
Ngoài kia thu chín bên thềm bóng rơi
Cũng hồn trăng đỉnh chơi vơi
Cũng tình đơn gối, trãi phơi phận tằm.
Say cô đơn
Ai chẳng muồn hứng hương thơm gió mát?
Ai chẳng mê bởi khúc nhạc ru tình?
Nhưng chỉ sợ thời gian vùi lấp cả
Bao mặt người quen thuộc bỏ ta đi…
Đêm chưa qua! Mà trời xa vội sáng!…
Hạt sương khuya đang vỡ tuổi phận mình
Đời ta đó! cũng tựa làn sương mới…
Đọng một lần và hóa bụi ngày mai.
Trái tim tàn run sợ nhớ thương” ai”…
Nên thôi đành không yêu và không mộng
Hương nào bay xin đừng lùa ngỏ trống!
Để một người say mãi với cô đơn.
Đợi cành san hô
Thân tặng người Q N
Anh là biển, muôn đời làm sóng vỗ
Ngẩn ngơ chiều, em lội bãi hoang ca
Ào ạt bờ, lặng lẽ về khơi xa…
Ôi! con sóng bạc đầu trong nỗi nhớ
Em yêu anh! một đời bờ rạn vỡ
Bám thời gian thân cát cũng hao gày
Tình chúng mình như vệt nắng hong mây
Ôm trong gió – gió không hình, không sắc
Tan vào nhau, hai linh hồn vướng bận
ấp mộng đời chia sẻ những thương đau
Biển và bờ chưa khoảnh khắc rời nhau
Dù muôn kiếp chẳng thể hòa xác thịt
“Mùa san hô” năm nay còn rất ít!
Anh nhớ tìm một nhánh tặng bờ em.
Hãy về bên em
Vẫn biết anh buồn! Em phải làm sao?
Đổi gió, thay trăng để người bớt sầu
Nhìn thấy anh buồn! Em cũng buồn lay…
Giọt đắng trên môi loan đọng khóe hồn
Đêm nay ngoài kia bão tố dội về
Trông trời xa nhớ người lòng tái tê
Đôi chân run tìm vách đời tựa nhẹ
Âm thanh mưa rót mãi réo gọi tình
Có lẽ là! Anh chẳng bao giờ tỉnh?…
“hồ tương tư sâu thẳm nhấn chìm mình”
Một đóa quỳnh lặng thầm bên trống vắng
Tỏa hương chiều bay theo gió tìm ai
Cái bóng ấy!… Cái… Hư không bất tận!…
Đốt tim em bốc khói tận mây ngàn
Đừng đi nữa, hãy về bên em nhé!
Cỏ thiên đàng ta nhặt, ủ cho nhau.
Bên thuyền Đoạn Trường
Thân tặng Đoạn Trường Hoàng Trúc – 2011
Ai đem trăng thả trên dòng?
Cho người bủa lưới mắc vòng ái ân
Đưa tay khẻ chạm một lần
Giận đời, bóng vỡ mảnh gần, mảnh xa
Canh khuya sương rụng la đà
Giọt dài, giọt ngắn- lệ ta,lệ chàng
Thương ai, đánh mất mộng vàng!
Thương mình, đứng ngã ba đàng ngẩn ngơ.
Người ơi! em vẫn đợi chờ
Dẩu cho hóa đá bên bờ sông tương…
Thuyền anh khắc chữ “Đoạn Trường”
Dòng em theo mãi, sóng nương bạc đầu.
Mạch thơ tình
Mười ngón tay thon nợ cuộc đời
Từng đường vân gợn tựa mưa rơi
ửng hồng, loan trắng, reo dòng máu
Lúc ấm, khi đau, lúc rã rời…
Yêu “ẩn” trong tim một bóng hình
Phơi sương, hứng nguyệt, đời lung linh
Lời thương vuông đắp thơ theo nẻo
Nối mạch tìm nhau kết nụ tình
Ta “ẩn” vào nhau hai mảnh hồn!
Soi gương tô điểm, đậm làn son
Đêm qua như có người hôn nhẹ?…
Nửa cánh môi em đợi mỏi mòn.
Chỉ có thời gian và nỗi nhớ
Phiên tòa nhân chứng giải tình yêu
Bên em dịu ngọt, anh thầm lặng
Xin đợi chờ nhau mỗi cánh chiều.
Phận cù cong
Niềm riêng gởi áng mây hồng
Trông theo ngàn dặm- hỏi lòng người dưng?
Chữ yêu, ai viết nửa chừng?
Vui cuối tuần
đỏ hừng má em
Có chồng! em chẳng dám thêm!…
Bốn ông, chết bốn – cảnh đêm cô phòng
Thôi đành ôm phận cù cong
Ngày sau nhặt lá tích công tặng chùa
Cánh hoa đơn
Kìa anh đến! trong hoang vu bất chợt
Quấn lấy em rên rỉ trút hương tình
Môi hứng nguyệt thổi hồng đôi thiên nhũ
Cánh tay hùng góa mộng đợ hồn say
Xin uống cạn hồ mê ly em nhé!
Dẫu một mai có thành gã tật nguyền
Cong khúc thịt, méo tròn lê trên phố
Mặc người đời – anh đã của riêng em!
“Cười” con mộng muôn năm không là thật!…
Như khói nhang bay bổng khó tụ hình
Nghiêng ánh trăng rót cạn bầu hợp cẩn
Nắng mai buồn tìm đậu cánh hoa đơn.
Đời vẫn đẹp
Đời vẫn đẹp! em thấy mình đã có!
Nắng tình yêu ấm áp đậu đầu cành
Nhẹ nhàng lắm, bóng len vào hơi thở
Từng mạch đời hâm nóng máu thi nhân
Lời ngốc nghếch nhả hương thầm trên gối
Bờ mộng mơ nô lệ gót linh hồn
Dòng cách cảm chảy ngan qua đồi quạnh
Nụ hoa tình nở rộ dưới mưa bay
Người của em! một vệ sĩ tương lai…
Trong đôi mắt chứa muôn vàn đóm lửa
Ngã vai anh nghe rộng bờ nương tựa
Dẫu cuộc đời rỗng tuếch chả vàng son
Chiếc xe đạp cũ mềm, cái thúng con
Hột vịt lộn đây! anh rao – em bán!…
Ngày nào ế, chia nhau ăn ráng…
Nước lã chung bồn uống cạn lại làm thơ.
Tuổi nguyệt
Tranh họa Jusmita le
Vườn trăng năm ấy! tuổi mười lăm
Mẹ khoác xiêm y rực sắc tằm
Bám nẻo mây xanh về lối gió
Nắng mưa trở dạ buồn xa xăm
Vườn trăng năm ấy! ánh không tươi
Lệ nhỏ đêm khuya nhớ bóng người
Bờ giậu ngăn đôi tình thấp thoáng
Hương thầm trên gối tuổi hai mươi
Ai đi! ta nhớ! chiều thay tím…
Em đợi anh về rêu tháng ngày
Tóc nguyệt dưới sương tròn ngũ thập
Đêm nay xuân đón “cùng” cành mai.
Quán trọ linh hồn
Tranh họa Jusmita le
Nghiêng bờ vai, tai nghe đời mộng mị
Gọi gió về, buông nhẹ tóc em bay
Thương tuổi sương mai, thương cành hoa dại
Quán trọ linh hồn, anh có ghé thăm em?
Chiều hạ vàng, con bướm đậu bên thềm
Động cây cỏ, xao lòng người ngồi ngắm
Hương nào bay, có tìm về ngỏ thẳm?…
Khóe mắt buồn, khép nhẹ giấu niềm đau
Dòng người đi qua xào xạc gục chào!…
Cài trên áo, mây xanh và nắng ấm
Tầng trăng sao xô nhau về tấp nập
Bóng một người ẩn hiện suốt trăm năm.
Con là tất cả
Con trai mẹ! đôi mắt tròn ngơ ngác
Khập khiễng vào đời ấm áp lời ru
Vài nét chữ mở đầu trang giấy trắng
A B C lên xuống kéo ngoằn ngoèo
Con trai mẹ! trắng trong hương tinh khiết
Nở nụ cười, tiếng khóc đến thanh tao
Từng ngày qua như có phép nhuộm màu
Ôm con yêu! mẹ thấy đời vui nhộn…
Xòa bàn tay bé xíu năm ngón thon
Nâng miếng bánh xinh xinh, con mời mẹ!
Chúc sinh nhật, mẹ vui lên mẹ nhé!
Như con chim khe khẽ rót tiếng ca
Hôn trán con trời đất trở mặn mà
Tình mẫu tử thiêng liêng hơn tất cả
Mẹ xin nằm trên chông gai sỏi đá
Lót con đường êm ả đợ chân con.
Bóng về
Vá mảnh trời chung đậy nỗi buồn
Lạc dài cơn mộng người xưa đâu?
Nghe hồn lá gọi, trong đêm vắng!
Tiếng vỡ vàng rơi lội gió sầu
Lang thang trăng tựa bên triền núi
Phản phất bóng về nép bến sau
Một khoảng mênh mông ngàn cách trở
Thuyền ai lơ lửng đợi xuân trào?…
Tiễn bạn lần cuối
dòng nham thạch dưới đỉnh núi lửa lại NHật Bản
Vỡ hạt mưa chiều trên má tôi
Tuổi hồng lặng lẽ bỏ xa rồi
Dày mo lớp phấn như tuồng trổi
Qua tấm kính thường chẳng thấy ta
Đá mòn bên nước,người dần cũ
Khói biết, mây xanh trẻ tháng ngày
Tạo hóa vô biên, con được hỏi?
Từ đâu, vạn vật có hôm nay?
Tan hợp, gieo đời như nước vỡ
Khó lòng hốt lại giọt mưa rơi
Con đường hư ảo ta đưa bạn
Đốt nén hương thơm nhớ trọn đời
Một ngày nào đó trong hố bụi!
Chẳng biết cây xanh?… có bọn mình!…
Bạn sẽ là cành, tôi chiếc lá!
Dìu nhau mưa nắng buổi hồi sinh.
Tranh môi trường
Về lại Honolulu
Trời hôm nay mây nhiều thưa vệt nắng
Lá thu vàng se lạnh lất phất bay
Bình yên quá! mà sao buồn vời vợi?…
Ngày tháng xưa dính chặt dưới gót giày
Đời cứ ngỡ vinh quang là tất cả
Đỉnh kiêu sa vạn vật trở vô tình
Đường vạn lý lạnh lùng màu máu chết
Xé linh hồn cắn rứt dành mưu toan
Con người đấy! bu ngoài vòng nham thạch
Say sưa màn hài kịch đấng hư vô…
Ai tạo ra trăm ngàn mầm mống ác?
Xã hội cười!… khen để bọn con đồ…
Ta mặc kệ đám ruồi đen nhảy múa!
Rác hôm qua cứ để chúng say mùi
Trùng hóa bướm vòng luân hồi sinh tử
Ngửa măt cười .… mây gió đổi thay mau.
Vô tận
Xô nhau sóng tự bạc đầu
Nào ai biết sóng có đau phận mình?
Chiều ngồi trên bãi u minh
Lắng nghe hồn cát xập xình vô ra
Ngày nào tình đến bên ta
Tựa như bờ cát trượt ra đổ vào
Nắng tàn anh nấp rặng lau
Trăng lên em đợi bên cầu nhân duyên
Mù sương xuống khách nhầm thuyền
Cánh bèo buổi nọ dạt miền tuyết pha.
Trên Cành chiêm bao
Rủ nhau uống cạn trăng tàn
Trăm năm nhốt nguyệt thế gian đợi chờ
Nẻo mây em gởi nắng hờ
Lời thương em giấu đôi bờ má anh
Đêm nay gối giấc mộng lành
Nghe môi ai chạm trên cành chiêm bao
Gió đông lay động hồn cau
Giật mình, “tình cũ” đã bao lâu rồi?…
Lục tìm ký ức xa xôi
Còn trong hư ảo trắng đồi tương tri
Dấn thân bỏ rặng xuân thì
Luống mi ướt lệ người đi quên về.
Nấm mộ không hồn
Anh đã vì ai?… chẳng phải em!…
Trăng chia lối mộng trắng hương đời
Rừng xưa in dấu tình cô lữ
Mưa rót, thu về vạn lá rơi
Anh đã vì ai?… chẳng phải em!…
Bóng chiều vỡ vụn cuối chân trời
Nhân tình vỗ cánh cười ong bướm
Cởi bỏ tơ duyên chốc lạnh lùng
Trông áng mây buồn trôi lãng đãng
Một ngày vét cạn nỗi niềm riêng
Chôn sâu hầm mộ yêu và hận
Bia khắc tên anh kẻ bạc tình
Sẽ chẳng bao giờ thu trở lại!
Như màu vàng lá của đôi ta
Và mùa nắng rụng nồng thương nhớ
Lặng lẽ về đâu, “tuổi” đợi chờ?…
Nợ người trong tranh
Nương bên đời, em gởi tiếng yêu anh!
Gió trăng qua cũng bỏ lỡ mộng lành
Trọn kiếp này ta nợ người trong tranh
Đem say mê chôn vùi miền hư ảo
Mưa nào rơi, xoáy mòn dần nếp áo?
Nắng nào buồn, mang dĩ vãng rời xa?
Thời gian giật mình bỏ lại riêng ta
Trên đôi vai thon đợ bờ tóc rối
Ba bốn mươi xuân ngậm ngùi nở vội
Níu áng mây chiều chở hộ ước mơ
Một ngày không anh, một đời trăn trở
Điệu nhớ em hò!… chìm mãi cung thơ.
Em và màu tím
Thân Tặng Thi Sĩ MCs
Đã mấy mùa trăng một nỗi buồn
Mắt sầu xao xuyến bóng chim xa
Ai đem tơ phủ cành hoa tím?
Rụng xuống tim em chút đợi chờ
Đêm nay, xin ngủ bờ môi anh!
Trở giấc miên man tiếng gió lùa
Thiên đường tình ái bay lơ lửng
Mấy dặm buồn riêng lạc mất rồi
Vặn mình hoa tím chiều hoang vắng
Khép bóng hoàng hôn nhớ tiếng cười
Anh lót trang thơ ru tím ngủ
Nửa hồn mê muội nhớ thương ai…
Một mai em chết đau phận tím
Hóa bụi trong anh lấp hố tình
Huyệt mộ hương thầm xin khép chặt
Dành người trong mộng chỉ riêng em.
GỞI NGƯỜI “MỘNG TÍM”
Tặng LHT
*********
Màu của…”tím” là màu tình em đó
Khiến lòng anh năm tháng tím theo em.
Lây “mộng tím” bao giờ anh đâu biết?
Giờ biết rồi lại nhiễm bệnh… đau tim!
Ồ. Có phải tình yêu màu lá chết
Nếu cô đơn, thương nhớ trĩu cành si?
Hoàng hạc bay phiêu du chiều cánh mỏi
Trăng nghiêng trời từng bước lạc ta đi.
Màu của tím là màu thơ em đó.
Anh đọc hoài lây tím cả thơ anh!
Mùa thu vàng nay màu thu tím rịm
Mộng tình nhân xô giấc ngủ lênh đênh.
Màu của tím là màu sim đồi quạnh.
Trái cấm nào chín rụng vỡ ước mơ.
Em tím quá khiến hồn anh nức nở
Môi mùa đông lạnh cóng biết đâu chờ?!
Thôi đi em. Đừng gieo chi mộng tím
Tím đời anh rồi có được gì đâu?
Đau đớn lắm khi tình lang thang lỡ
Vòng tay ôm “mộng tím” mỗi đêm sầu!
MAI CHIÊU SƯƠNG
6/ 2012
Ta phụ người
Chắc đêm nay, anh sẽ thấy buồn nhiều?…
Tận trời xa trăng khuyết dấu vạn điều
Em phụ tình để người vui ngày mới
Em phụ mình- dòng nước mắt trong veo
Mưa nào rơi?
tí tách gõ thành lời
Nét bút nghiêng, thô sơ mà diệu vợi
Rời em đi!…
đừng bao giờ ngoãnh lại!
Ý thơ nồng ôm chặt mối suy tư
Em phụ anh!
xin đừng có giận hờn….
Với ngàn sau hình bóng cũ chập chờn
Và môi em đọng trên vùng trán cháy
Lữ khách ngồi đâu đó bóng liêu xiêu.
Xuân thủy chung
Kéo giọt mưa về dỗ giấc anh
Trăng đêm tròn bóng mộng không thành
Mây mù xa tít, trời thay sắc
Bỏ lỡ tình em ngọn gió hoành
Một mãi chung tình vẫn cái xuân
Mười hai tháng đủ dáng mai cười
Ngàn năm vẫn thế dù không hẹn
Tinh khiết thanh tao giữa biển người
Mong ngày nào đó, xin tìm thấy!
Chủng thủy hồn mai ngỏ ý mời
Thánh thiện uyên ương lời nhất nhật
Lòng này nguyện trãi, đời rong chơi.
Người trở về
Ta thấy anh trong tiền kiếp hiện về
Môi vẫn xanh ru tình vào đê mê
Ngày buồn vơi, lá cười rơi về cội
Thu nghiêng mình đưa nhẹ áng mây trôi
Ta thấy anh ôm hờn dỗi mộng đời
Sợ đêm cùng nhìn thấy bóng sao rơi
Sợ loài người nhẫn tâm gieo tội lỗi
siết chặt em cho đến lúc rã rời
Ôi! mặt trời dừng chân, đừng xa vội
kéo ngày dài soi hồn cũ thêm xanh
Cõi trăm năm, đâu là bờ vĩnh biệt?
Em xin làm cội đá dưới chân anh
Ngày nào đó có rong rêu che chở
Em hiểu rồi những hạt bụi tìm nhau
Đá vẫn sống và rêu xanh vẫn mượt
Miền hư vô đưa lại khúc rì rào.
Con Thuyền Độc Mộc
Hoàng Trúc và con trai David trên biển Thái lan ngày 26-05- 2012
Em là em! Một con thuyền không đáy
ẩn trong mây, đi lại với mưa rơi
Bổng ngày kia chao đảo rớt xuống đời
Tình lữ khách miên man lời gió nói
Anh đến ru em ngàn câu yêu vội
Sợ không người?
khi hồn đá reo mưa…
Góc trời xa tuyết đã rụng, hay chưa?
Chăn hụt góc anh lạc vào cõi mộng
Em nơi xa, rối lòng lời thơ ngốc
Chút niềm riêng xin ôm nhẹ đêm nay
Trăng ngoài kia còn vờn đỉnh heo may
Thuyền độc mộc, một đời em trôi mãi
Ai! dám gởi suối tình vào tay nải
Có lẻ nào em ngoảnh mặt làm ngơ
Trong tim em dòng máu ấm đợi chờ…
mãi đi tìm một hồn thơ nương tựa.
Tuyệt Tác Mù
Em buồn quá gục đầu bên giấy bút
Viết gì đây một khoảng trống im lìm
Nhân thế đó dòng người chen lối gió
Xáo trộn đời âm thanh vỡ quanh tai
Khép nhẹ mắt, tuổi mi buồn ướt lệ
Nghe thời gian trôi chậm nắng chiều phai
Nót- gita- không lời, tay rãy phím
Bổng mơ màng người ấy ở đâu đây…
Ngày tháng nào?… cho ta tìm hò hẹn!
Bóng hình nào?… xin nô lệ vì nhau!
Sao anh cứ ẩn trong màng sương khói
Tuyệt tác này chưa trọn vẹn vì đâu?….
Vì sao thế?… vì ai anh yếu đuối?…
Hay vì em ngu muội nhấn chìm mình?
Có lẽ nào tim anh thành sỏi đá?…
Một vết hằng dĩ vãng chẳng phôi pha.
Phố cũ em về
ôm người,người chạy tới chạy lui, thôi! ôm cây trụ là chắc nhất.
Mưa chiều về phố cũ
Tôi đi tìm quán xưa
Hương cafe phản phất
Người chủ trước đi rồi
Chiếc bàn con bên góc
Tiếng nhạc tình nhẹ ru
Con buồn nào tìm đến
Ngoài trời mưa giăng mù
Bao lâu rồi ấy nhĩ?
Từ buổi đầu biết nhau
Anh cho tôi cơn mộng
Lời tự tình xôn xao
Nót- gita nhạc đệm
Bài tango yêu anh
Giọt đắng tràn ly đá
Ta quên “ai” sao đành?….
Còn chút gì đọng lại?
Còn thấy gì hôm nay
Nhiều bước chân xa lạ
Và em góc lưu đầy.
THẦN TƯỢNG NHỎ
—————-
Nếu mai kia mình gặp nhau lần nữa.
Bờ vai anh là điểm tựa hồn em.
Vòng tay em sẽ thành vòng tay lửa
Tình đôi ta lặng cháy giữa buồng tim.
Anh đắm đuối trước tình em đắm đuối
Say dung nhan kiều nữ lắm tài hoa
Thơ em viết làm xiêu lòng thiên hạ
Ca khúc nàng không phải để lu loa.
Chuyến phi cơ đưa anh về cách biệt
Vẫy tay chào “tài xế” đẹp kiêu sa
Em lái xe chở anh đi khắp nẻo
Phố đông người xứ lạ…một đôi ta.
Anh cứ gọi trêu em: “Bà đại sứ.”
Em khẽ cười: “Đừng gọi thế anh nha.”
Dẫu cách biệt mấy phương buồn lãng tử
Thì yêu thương đâu dễ sẽ phai nhòa?
Anh đã đi hơn nửa đời phiêu bạt
Ngộ nhân gian…ngậm miệng ngó nhân tình.
Lần thứ nhất anh yêu và ngưỡng mộ
Một “hồng nhan tử tế” để còn tin.
MAI CHIÊU SƯƠNG
Tháng 5/ 2012